Chương 63: Ngoại truyện 2: San San yêu anh lắm lắm!

Như thường lệ Lục Cảnh Quân lại bị chặn đường ở cổng trường…

– Thằng Cảnh Quân kia rồi, anh em, đừng để nó chuồn mất, vây lại cho tao!

Thanh niên cầm đầu sau khi phân phó anh em xong liền hất cằm với anh:

– Sao? Anh em tao đều đến cả rồi, xem mày còn dám vênh váo được không?

Lục Cảnh Quân cười khinh bỉ, nhếch môi nói:

– Mày đánh không lại tao nên đi gọi người? Sao mày không gọi cả bố mẹ tới đây này, để tao táng cả nhà mày luôn cho gọn?

– Thằng chó, hôm nay tao sẽ đánh vỡ cái bản mặt ngứa mắt của mày, xem mày có còn ra vẻ được với lũ con gái ở trường được nữa không. Anh em đâu, cùng lên một lượt cho tao!

Tức thì 4 tên cùng lên vây Lục Cảnh Quân, thậm chí đứng ngoài có khi còn nghe được tiếng đấm đá bùm bụp còn vang lên, đủ biết trận này dữ đến đâu.

Lục Cảnh Quân chật vật né tránh, cũng đã bị dính đòn rất nhiều nhưng vẫn lì lợm đánh lại, còn nghĩ là hôm nay chắc chắn sẽ không tàn cũng phế trở về nhà, mà đúng lúc này, một giọng nói non nớt vang lên:

– Ô, mấy anh đang chơi đấu vật hả?

Giống như tất cả đều được ấn công tắc tạm dừng, đều không nhịn được đưa mắt tìm kiếm xung quanh…

Một hồi liền phát hiện một nha đầu lùn tịt với hai bím tóc ngoe nguẩy, đôi mắt mở to tròn xoe, trên lưng còn đeo một chiếc ba lô nhỏ xíu, còn tay lại xách một túi dâu tây, đang nghiêng đầu tò mò hỏi, không nhận được câu trả lời liền ngây ngô hỏi lại:

– Các anh chơi đấu vật ạ? San San cũng muốn chơi nữa…

Cả bọn đang đứng ngốc một hồi, chợt túi dâu của nha đầu kia giống như bị ma làm vậy, thủng một lỗ nhỏ, và rồi dâu tây cứ thế lần lượt lăn xuống…

Bầu không khí im lặng đến quỷ dị, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng bò kêu cách đó không xa…

– Ê… bọn mày… tao thấy điềm lắm nhá!

Một tên mập vừa dứt lời, nha đầu kia cũng chớp mắt phản ứng lại, cúi đầu nhỏ nhìn dâu tây vừa rơi xuống đất, đã bẩn hết cả…

– Các bạn dâu tây… không còn ăn được nữa rồi… hic hic… oaaaaaa

Nha đầu kia hít một hơi, giống như đang cố lấy hết sức từ lúc mới sinh ra, gào khóc thật lớn…

Mà người qua đường giống như cũng đã bắt đầu phát giác… cho rằng 5-6 thằng đầu gấu đang bắt nạt một đứa nhỏ liền bắt đầu chỉ chỏ quát mắng.

Cả đám nghe vậy liền chột dạ, dù sao họ cũng mới chỉ 16-17 tuổi, vẫn còn khá sĩ diện và nhát gan, đều kéo nhau chạy biến…

Vậy là chỉ còn Lục Cảnh Quân với cô nhóc kia đứng tại chỗ…

Lục Cảnh Quân quay lưng định rời đi…

Lại liếc thấy bóng dáng cục nấm nhỏ kia vẫn đang nhắm tịt mắt, há miệng hết cỡ mà gào khóc thật lớn,

Lục Cảnh Quân:…

Anh thở dài một tiếng… cúi người chậm chạp nhặt từng quả dâu một, cho vào một cái túi khác, nhét vào bàn tay nhỏ kia…

Cô nhóc ngơ ngác nhìn anh, sau đó lại nhìn cái túi mới trong tay, rốt cuộc cũng đã ngừng khóc…

Lục Cảnh Quân cảm thấy hài lòng, mặt lạnh quay bước rời đi…

Chỉ là đi được một đoạn, nghe thấy tiếng thở hổn hển phía sau, không nhịn được ngoảnh lại…

Cục nấm kia đang lạch bạch theo anh, nhưng vì chân ngắn quá, phải vất vả lạch bạch chạy theo….

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!