Chương 59: Kẻ ác sẽ phải trả giá

– San San em có bị thương ở đâu không?

Bên này, Hướng San nghe thấy giọng nói dồn dập của Lục Cảnh Quân, biết anh đang lo cho mình, cô dịu dàng trấn an:

– Em không sao hết, em gọi điện thoại cho anh để tạo tín hiệu hỗ trợ anh và cảnh sát tới đây bắt người, là Tần Nam cùng Nhan Nhược Y phối hợp với Tư Nhiên bắt em để tạo áp lực cho anh…

– Đội cảnh sát khu vực đã có mặt ở đó khống chế tình hình rồi, anh cũng đã xuất phát, khoảng 30 phút nữa sẽ có mặt.

– Em đã trốn khỏi nơi đó rồi, giờ em đang ở một quán tạp hoá nhỏ trong vùng, em định sẽ bắt xe trở về thành phố ngay, anh không cần phải tới đây đâu, cảnh sát tới là được rồi, vụ này em chơi được!

– Không được! Ở yên chỗ đó cho anh, đợi anh đến đón em về.

– Nhưng mà…

– Nghe lời!

– … vậy… vậy em đợi anh.

– Giỏi lắm. Nhớ là không được tự ý hành động liều lĩnh.

Tuy trong lòng còn rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng Lục Cảnh Quân vẫn phải cúp máy, biết được cô vẫn an toàn, lòng anh cũng nhẹ nhõm được phần nào…

Quay ra phân phó từng bộ phận hành động, anh ngay lập tức xuất phát luôn…

Đội trưởng Hoắc đứng một bên mà không biết nên làm gì, khả năng chỉ đạo của Lục Cảnh Quân đúng là rất tài, mọi khâu tiến hành đều vô cùng bài bản và dứt khoát…

Hướng San sau khi nói chuyện với Lục Cảnh Quân xong, cô đành ngồi lại chờ anh, mạnh dạn gọi một cốc nước lạnh…

Lúc chủ quán mang nước lên, mắt thấy là một chàng trai trẻ, Hướng San lấy làm lạ:

– Ủa, chủ quán không phải là một cụ ông sao? Anh đây là phục vụ được thuê làm hả? Không ngờ nơi này nhỏ như vậy cũng phải thuê thêm người.

Chàng trai trẻ tuổi kia đầu đội mũ lưỡi trai, nghe cô nói vậy thì cười nói:

– Không thưa cô, tôi là con trai ông ấy, ông ấy mệt nên tôi ra phụ.

Hướng San nghe người ta nói vậy thì gật gù…

Cô lặng lẽ đánh giá nơi này…

Quán tạp hoá này đúng là nhỏ nhất mà cô từng thấy…

Đó giờ cũng đã 10 phút, cô gọi một cốc nước lạnh thôi… mà lâu thật…

Đúng lúc định thúc giục người ta thì người kia cũng đã đem nước lên cho cô…

– Xin lỗi đã để cô đợi lâu!

Ở khoảng cách gần, Hướng San vô tình nhìn rõ ràng khuôn mặt của người này…

Dung mạo khá là sáng sủa, nét nào ra nét ấy, cũng gọi là ưa nhìn.

Chỉ là… người này… sao cô lại thấy quen thế này?

– Anh này… không biết chúng ta đã gặp nhau ở đâu chưa?

Người đàn ông kia không có quay đầu nhìn cô:

– Trông cô trắng trẻo xinh đẹp thế này thì có lẽ là người thành phố, mà tôi thì có bao giờ bước ra khỏi cái thị trấn này? Sao chúng ta có thể từng gặp nhau được?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!