Vừa xuống lầu, Hướng San thấy người kia an tĩnh đọc báo uống cà phê… trên mặt còn đeo cặp kính, cô bất tri bất giác nhìn anh không rời mắt… dáng vẻ hôm nay hình như… có chút khác hôm qua… lúc quát cô về nhà.
Chính là… trông đặc biệt thư sinh.
Lục Cảnh Quân biết cô đã xuống, ngước lên nhìn cô… thấy thiếu nữ trước mặt mặc quần dài áo phông bình thường, đặc biệt trên mặt cũng không còn tô vẽ hay đeo mấy cái phụ kiện khó hiểu kia khiến người nhìn ngộp thở nữa… anh liền cảm thấy thiếu nữ trước mắt trở nên thuận mắt hơn rất nhiều. Lục Cảnh Quân đẩy phần ăn của Hướng San mà dì Diệp vừa chuẩn bị xong, đẩy tới hướng đối diện:
– Lại đây ăn.
Hướng San ngập ngừng tiến tới trước bàn ăn, kéo ghế nhồi xuống, lưng thẳng tắp, quy củ yên lặng ăn sáng…
Đồ ăn dì Diệp nấu vô cùng phong phú, nhưng Hướng San thật sự ăn không vô, vì hôm qua còn chưa ăn gì đã đi tụ tập với anh em, bụng còn trống rỗng đã uống khá nhiều nước có ga, vì thế sáng nay ngủ dậy, bao tử có hơi khó chịu…
Thấy cô gái trước mặt, miệng nhỏ nhả nhớt nhai cơm, chậm chạp mãi mà phần ăn vẫn chưa vơi bao nhiêu, Lục Cảnh Quân nhíu mày, anh âm thầm đánh giá thiếu nữ trước mặt…
Chính là không những quậy phá, không nghe lời người lớn, lại còn kén ăn nữa…
Thật khó nuôi!
Lục Cảnh Quân liếc nhìn đồng hồ… cũng đã hơn 7 giờ, anh hỏi:
– Thật sự nghỉ học hôm nay?
Hướng San ngẩng đầu nhìn anh, trước đó cô vì lười dậy nên mới lấy cớ mệt mỏi để nghỉ học, nào ngờ lại bị ai đó kéo dậy bằng được, dù sao cũng đã dậy rồi, nếu ở đây hẳn sẽ có bao nhiêu ngại ngùng…
Chẳng thà vậy, cô vẫn là ở trường ngủ có khi còn thoải mái hơn…
– Không… cháu muốn tới trường.
Lục Cảnh Quân cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, anh gật đầu nói:
– Về sau tạo thói quen dậy sớm một chút, ngủ nướng không tốt.
Hướng San nghe vậy ù ù cạc cạc gật đầu nói:
– Ừm…
Lục Cảnh Quân cực kì ngứa mắt dáng vẻ nói năng không dứt khoát, anh nghiêm giọng:
– Ừm cái gì? Ngẩng đầu nói chuyện rõ ràng!
Hướng San lại một phen giật nảy mình:
– Đã rõ ạ!
– Đã rõ liền thu xếp vật tư tới trường đi, không còn sớm nữa.
Hướng San đứng phắt dậy, bước nhanh gần như chạy lên lầu soạn sách…
Sao cô có cảm giác như bản thân là đang đi nghĩa vụ quân sự thế này?. Truyện Bách Hợp
…..
Đường Kim Sơn hôm nay thật hiếm khi không có tắc đường giờ này, Hướng San thầm cảm thấy may mắn, có trời mới biết không khí trong xe lúc này có bao nhiêu gượng gạo. Cô chỉ mong đến trường thật mau để bản thân được giải thoát…
Khoảng 30 phút sau đã tới trường, Lục Cảnh Quân vừa tới liền nói:
– Trường cấp ba A?
Hướng San vừa thấy tới cổng trường, cô gật gật đầu, tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe thì nghe thấy Lục Cảnh Quân mở miệng hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!