Chu Mạc đã về trước, Lục Cảnh Quân phải tự mình lái xe, anh vác Hướng San ra ghế sau, sau đó trở lại ghế lái…
Nhìn thiếu nữ mặt mũi đỏ ửng, ngủ ngon lành không biết trời trăng gì… Lục Cảnh Quân lần thứ n trong ngày thở dài…
Đi được nửa đường, Lục Cảnh Quân nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Hướng San đã ngóc đầu ngồi dậy, mắt mông lung nhìn ngó xung quanh, anh nghĩ cô đã tỉnh liền đưa cho Hướng San một chai nước suối…
Hướng San ngơ ngác nhìn người trước mặt, không biết nghĩ gì mà nhổm người vòng tay qua cổ người ta…
Lục Cảnh Quân vốn đang lái xe, chợt xung quanh ngập tràn mùi hương thiếu nữ lẫn mùi rượu nồng, anh vội đánh lái tấp vô lề đường…
Nhìn xuống cổ là đôi bàn tay trắng ngần quấn quanh, Lục Cảnh Quân giống như bị lag, có chút không biết phản ứng thế nào…
Anh chậm chạp xoay người, đối diện là khuôn mặt ửng hồng, còn nhỏ hơn bàn tay anh, đôi mắt ngập nước long lanh nhìn thẳng vào mắt anh, Lục Cảnh Quân bất giác ngẩn người, sau đó rất nhanh lại kiềm chế nói:
– San San, là tôi, tỉnh táo lại!
Hướng San nghiêng đầu, chợt đưa sát mặt gần anh hơn, ngân nga nói:
– Ô, ở đây có tận 3 chú Lục nè. A, biết rồi, là trò Tôn Hành Giả – Giả Hành Tôn phải không? Sự thật chỉ có một, vậy là có 2 kẻ giả mạo chú Lục!
Lục Cảnh Quân nghe vậy nhức cái đầu…
Con bé vẫn đang xỉn à…
– Trở ra ghế sau nằm, đừng quậy nữa!
Hướng San nấc lên một cái, sau đó chậm chạp nói:
– Ba người, cùng một lúc trả lời câu hỏi sau: San San thích gì nhất?
Lục Cảnh Quân nhìn dáng vẻ lắc lư của Hướng San, lại nghe thêm câu hỏi vô tri của cô, dở khóc dở cười, nha đầu này lúc say còn bướng gấp đôi bình thường nữa, anh đành bất lực tham gia giải đố:
– Thích nhất? Dâu tây?
Hướng San lại nấc lên một cái… không nói được thành câu… làu bàu:
– Nhức đầu… muốn nôn…
Lục Cảnh Quân kiên nhẫn nói:
– Khó chịu sao? Đi ngủ một chút, tỉnh dậy sẽ khá hơn.
Huớng San giơ tay làm dấu X trước ngực, lắc đầu:
– K… không, phải nghe đáp án đúng từ chính chủ đã chứ! Hmm… trả lời sai rồi, cả ba đều không phải chú Lục, San San thích nhất là chú Lục cơ… thích hơn cả dâu tây!
Lục Cảnh Quân ngạc nhiên mở to mắt nhìn Hướng San…
Tôi cũng đâu biết cháu thích tôi hơn cả dâu tây đâu? Còn nghĩ là cháu sẽ thù tôi cơ đấy…
Anh im lặng một lát, ma xui quỷ khiến hỏi cô:
– Thích… từ bao giờ?
Lục Cảnh Quân còn đang đợi câu trả lời thì thiếu nữ trước mặt giống như dựa cả người vào anh, môi anh đào đỏ hồng khẽ chu lên…
Trong lòng bùm một tiếng, nha đầu này giống như là đang muốn…
Chỉ là không biết vì choáng váng hay sao, Hướng San mất trọng tâm, chệch hướng chạm môi sượt qua má anh… rồi trực tiếp gục trên vai anh…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!