Chương 4: Không đi học à?

Căn biệt thự này rất rộng, bài trí đơn giản nhưng nhìn qua liền thấy món nào đặt ở đây cũng có giá trị không nhỏ…

Lên đến lầu hai, dừng trước một căn phòng, dì Diệp đang dẫn trước liền quay lại nói:

– À… cháu tên gì ý nhỉ?

Hướng San đưa ngón tay gãi gãi mặt, ngượng ngùng nói:

– Dì cứ gọi cháu là San San cũng được ạ.

Dì Diệp nghe giọng nói dễ nghe của cô liền cười khì khì, đưa cho cô chìa khoá phòng, vỗ nhẹ vào tay cô:

– San San hả? Cái tên khả ái quá đi thôi. Cũng muộn rồi cháu đi nghỉ đi nhé, phòng cháu dì đã dọn dẹp cũng đã chuẩn bị tốt rồi, mà có gì không ổn cứ kêu dì nhé.

– Dạ vâng, cháu cảm ơn dì ạ.

Dì Diệp cười cười quay đi, thầm nghĩ…

Đứa nhỏ này ấy à, cười lên trông xinh gái ngoan ngoãn ghê á, mà tạo hình quần áo, rồi là phụ kiện này kia doạ người quá…

Mà hay là bọn nhỏ bây giờ gu ăn mặc nó thế nhỉ? Là do mình già rồi lên không có mắt thẩm mĩ chăng?

Hướng San sau khi vẫy tay chào dì Diệp thì mệt mỏi mở cửa vào phòng… chỉ là vừa vào liền sốc ngang… cô trợn mắt nhìn căn phòng…

Căn phòng hướng sáng, hướng gió, rất rộng và thoáng, có cửa sổ, bàn học, tủ quần áo,… nói chung là rất đầy đủ… có điều toàn bộ căn phòng chỉ độc một màu hồng, từ màu tường, màu chăn gối, hơn nữa trên giường còn ngập tràn thú bông nữa…

Hướng San run rẩy không kìm được giơ điện thoại lên chụp lại cảnh tượng ngạc nhiên này…

Trời ơi… có cần thiếu nữ đến vậy không? Hay là phòng này trước đây là dành cho bé gái 5 tuổi nào?

Ngáp dài một cái… Hướng San rốt cuộc mệt không chịu nổi, trực tiếp leo lên giường đi ngủ luôn…

Ban đầu vì lạ giường… Hướng San có hơi trằn trọc, nhưng chỉ trong chốc lát cơn buồn ngủ nói tới liền tới, bởi trước giờ cô cũng không đặc biệt ngủ cố định một chỗ nào, thường đi lung tung tụ tập theo anh em… nhiều khi cô cảm thấy… ngoài đám người đó, cô chẳng có nơi nào thật sự thuộc về…

Cô nghĩ mê man không biết kết cục của mình bao giờ sẽ tới?

Sáng hôm sau…

Lục Cảnh Quân đọc báo trong giờ ăn sáng…

Dì Diệp đem lên một ly cà phê đen ít đường theo khẩu vị của anh, vui vẻ hỏi:

– Cảnh Quân, hôm nay mấy giờ thì con tới công ty thế?

Lục Cảnh Quân không để tâm lật lật tờ báo:

– Con định nghỉ làm hôm nay.

– Ừ, nên thế, mình còn trẻ mà, làm ít thôi, dành thời gian cho bản thân một chút rồi tranh thủ dẫn một cô bạn gái về nhà ra mắt là đẹp rồi hihi.

Lục Cảnh Quân nghe vậy khoé môi hơi nhếch lên.

Dì Diệp đã chăm sóc cho anh từ bé, vậy nên hai người tình cảm rất tốt. Ngay cả khi cả nhà đều phản đối anh bỏ sự nghiệp trong quân đội nhà nước để theo kinh doanh cũng chỉ có mình dì là ủng hộ anh…

Ngừng một chút, đột nhiên anh nhớ ra một chuyện:

– Dì Diệp à, nay là thứ hai mà sao nha đầu họ Vương kia còn chưa xuống ăn sáng? Là ngại quá nên đi học trước rồi?

– A… San San đó hả? Dì có gọi con bé trước đó rồi mà con bé kêu nó dậy không nổi… haha tuổi còn nhỏ… ham ăn ham ngủ một chút ấy mà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!