Chương 39: Vì bổn phận?

Gương mặt ngàn năm băng giá của Lục Cảnh Quân đột ngột xuất hiện nụ cười rạng rỡ, giữa trời thu âm u, trong mắt Hướng San, cô thậm chí còn trông thấy, khuôn mặt tuấn tú của Lục Cảnh Quân lúc này giống như đang toả sáng chói loá…

Tròng lòng giống như đang có đàn nai con chạy loạn, tim đập như trống bỏi, Hướng San mặt đỏ bừng ngỡ ngàng nhận ra…

Bản thân, hình như là trót luỵ người này từ bao giờ mất rồi…

Lục Cảnh Quân thấy dáng vẻ ngạc nhiên không ngậm được miệng, liền miễn cưỡng ho khan:

– Trở về thôi, về ăn cơm!

Hướng San lúc này ngồi trong xe rồi mới giật mình nhớ ra, cô vội nói:

– Chú Lục, cháu quên mất không nói với chú, cháu có hẹn ăn lẩu với bạn rồi ý… nên là…

Lục Cảnh Quân vốn đang có hứng về nhà nấu cơm trưa, nghe Hướng San nói vậy cảm giác bản thân như bị một thau nước lạnh tạt vào mặt, dứt khoát lái xe đi, không quên nói thêm:

– Lại là cái đám vô dụng mà cháu gọi là anh em đó hả?

Hướng San nghe Lục Cảnh Quân nói vậy, khuôn mặt vốn đang vui vẻ nghe vậy thì lập tức xị mặt, im lặng nhìn anh…

Lục Cảnh Quân biết bản thân xác thật là có chút lỡ lời, biết nha đầu này lại tức giận rồi, bởi mỗi khi anh chửi mắng đám bạn của nó là nó lập tức dựng lông trừng mắt nhìn anh giống như muốn lao vào cào anh luôn vậy…

Quả nhiên, một giọng nói đầy hờn dỗi của thiếu nữ phát ra:

– Chú Lục, cháu đã 18 tuổi rồi!

Lục Cảnh Quân bất giác gật đầu, nở một nụ cười ôn nhu nhìn cô:

– Ừ, đã 18 tuổi rồi!

Hướng San tất nhiên không thể bỏ qua cái ánh nhìn dịu dàng mà Lục Cảnh Quân nhìn cô…

Những kí ức nhỏ nhặt khi chú Lục cẩn thận lo lắng quan tâm cô… cứ lần lượt ùa về trong tâm trí San San.

Có phải hay không… chú ấy đối với cô cũng…

Tim giống như đập nhanh một nhịp, cô vô thức hỏi:

– Vậy… cháu có thể yêu đương không?

Vừa dứt lời… không chỉ Lục Cảnh Quân giật mình, mà ngay cả chính bản thân cô cũng ngơ ngác.

Cô vừa phát ngôn tào lao gì vậy? Rõ ràng cô là đang muốn nói tốt cho đám Giang Dã với chú Lục để chú ấy có thiện cảm hơn với chúng nó cơ mà?

Mà Lục Cảnh Quân lúc này sắc mặt không vui hỏi:

– Còn dám hỏi?

Hướng San nghe Lục Cảnh Quân nói vậy thì cụp mắt, quay đầu giấu mặt sang một góc…

Xấu hổ…

Trên xe, bầu không khí hai người có chút đóng băng…

Lúc Cảnh Quân vốn đang lái xe, đoạn, không nhịn được, xoay vô lăng tấp vô lề đường, quay sang nghiêm túc hỏi Hướng San:

– Rốt cuộc là thích ai rồi sao?

Hướng San giật mình, vẫn không quay đầu, do dự một lát mới khe khẽ gật đầu…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!