Chương 36: Vừa ăn cướp vừa la làng

Chẳng mấy mà đã đến ngày khai giảng vào lớp 12 của Hướng San…

Tháng 9 tựu trường, trời đã bước vào thu, không khí mát mẻ vô cùng dễ chịu…

Vừa vào tới cổng trường, Lục Cảnh Quân trong xe liền nói với Hướng San:

– Còn chưa có khai mạc, cứ ở trong xe đi, bên ngoài vừa loạn vừa nóng!

Bởi hôm nay trường Hướng San tổ chức lễ khai giảng, cho nên có mời một vài khách mời tới thuyết giáo truyền tải động lực và cảm hứng học tập cho học sinh lớp 12 chuẩn bị bước vào kì thi đại học sắp tới.

Trong các vị khách mời, Lục Cảnh Quân cũng được đích thân hiệu trưởng nhà trường trịnh trọng gửi lời mời…

Vì vậy mà Lục Cảnh Quân tiện đường đưa Hướng San tới trường, hiện tại còn rủ cô ngồi trong xe cho yên tĩnh nữa…

Hướng San lắc đầu:

– Trong đó có bạn của cháu, lâu quá rồi cháu không gặp họ nên muốn vào luôn ý, còn có hôm nay cũng mát mẻ mà chú!

Lục Cảnh Quân nghe vậy cũng không nói gì thêm, hất hất tay ý bảo cô đi đi.

Hướng San thấy vậy cười hì hì nói:

– Vậy chú cứ ở đây nhá, cháu vào trước, chứ cứ ngồi đây chuẩn bị nội dung để phát biểu trước toàn trường đi nhé!

Lục Cảnh Quân nghe vậy thì búng nhẹ vào trán cô một cái, nhếch môi kiêu ngạo nói:

– Sao phải chuẩn bị?

Hướng San xoa xoa trán nhỏ, bĩu môi nói:

– Chú đừng có chủ quan, xíu nữa cháu ngồi dưới bắt lỗi chú! Chú mà nói vấp, cháu ngồi cười chú nguyên ngày cho mà xem!

Mắt thấy cô gái nhỏ tung tăng vào cổng trường, trước khi đi còn theo thói quen quay lại nhìn Lục Cảnh Quân, thấy anh thoải mái mở cửa kính hít khí trời, cánh tay rắn rỏi tuỳ ý đặt trên vô lăng, như có như không nhìn cô, Hướng San liền vẫy vẫy mấy cái rồi mới đi vào…

Vì được nuôi dưỡng, chăm sóc cần thận, duy trì một lối sống lành mạnh, Hướng San vì thế ngày càng rạng rỡ hơn, xinh đẹp, tràn đầy sức sống của thiếu nữ, hệt như một bông hoa buổi sớm đang nở rộ. Mọi người ai thấy cô ai cũng không nhịn được nhìn lâu thêm, một chút cũng không muốn rời mắt.

Nhu cầu hóng dưa của người trẻ tuổi đều vô cùng cao, vì vậy ai trong trường cũng đều biết chuyện cô bị hiểu nhầm là tiểu tam…

Từ đầu đến cuối, họ chính là những người biết rõ chuyện tình cảm giữa Hướng San và Tần Hoàng nhất, chỉ là lười ra mặt vì ngại phiền phức, nghĩ đến chuyện này họ lại bất giác chột dạ…

Hướng San đương nhiên biết lí do họ tỏ thái độ ngượng ngùng, nhưng cô cũng không để tâm lắm, dù sao chuyện cũng xong rồi…

Giang Dã đứng phía sau Hướng San từ bao giờ, cậu ngẩn người…

Nha đầu này, từ bao giờ mà lại càng ngày càng xinh đẹp thế này?

Hướng San đương nhiên nhận ra cậu, mắt sáng lên:

– Giang Dã, mày đến muộn hơn tao nhá, phạt mày xíu bao tao ăn lẩu!

Giang Dã mặt vẫn còn chưa hết đỏ, lúng túng vươn tay ghì cổ Hướng San, hòng che giấu dáng vẻ thất thố của mình:

– Nhỏ này, vô lý vãi chưởng!

Chợt, một cảm giác mềm mại ở làn da của cô gái truyền đến, Giang Dã giống như là bị bỏng vội đẩy Hướng San qua một bên, làm cô không nhịn được hỏi:

– Này, mày lên cơn gì đấy?

Giang Dã không dám nhìn cô, hàm hồ nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!