Hướng San cùng dì Lại Hoa đến nơi, vậy mà lại thấy Nhan Nhược Y đang tung tăng mặc chiếc váy mà cô từng thử đứng tung tăng cười khúc khích nghe mọi người không ngừng khen ngợi xinh đẹp…
Trong đầu mọi người lúc này đều không hẹn đều nghĩ: Ít nhất cũng không như bộ vây vừa nãy cô ta mới thử, này có khen cũng bớt ngượng mồm…
Nhan Nhược Y cũng rất hài lòng, nhìn Tần Hoàng cuối cùng cũng chú ý đến cô ta một chút bèn nói luôn:
– Tôi lấy bộ này! Bao nhiêu?
Nhân viên còn chưa đáp lời liền có một giọng nói đầy uy lực cắt ngang:
– Bao nhiêu đây cũng không bán!
Nhan Nhược Y nhíu mày nhìn qua, thấy người tới là Hướng San cùng Lại Hoa, có hơi chột dạ nhưng rất nhanh lại lấy lại được bình tĩnh: Cả hai đều là khách hàng, không có lí nào lại có thể bên nặng bên nhẹ được!
Vì vậy, liền bật mode diễn kịch vai bạch liên hoa:
– Hướng San à, không biết là em có thể nhường cho chị bộ này được không? Chị rất là thích nó luôn, nếu được thì em có thể chọn bất cứ thứ gì ở nơi này mà em thích, chị đều có thể mua cho em!
Dứt lời còn tỏ dáng vẻ hào phóng không để tâm, thật sự kêu nhân viên dẫn Hướng San đi chọn đồ!
– Đứng đó! Cô là ai mà dám sai nhân viên của tôi làm mấy chuyện không liên quan vậy?
Nhan Nhược Y biết người này là phu nhân thứ hai nhà họ Vương, cũng là mẹ kế của Vương Hướng San, thật không ngờ mẹ kế con chồng lại thật sự hoà hợp đến độ có thể hoà bình cùng nhau mua sắm thế này…
– Dạ, là phu nhân nhỏ Vương gia sao ạ?
Hướng San nghe vậy nhíu mày… phu nhân là phu nhân, lớn nhỏ là thế nào?
Mà dường như Lại Hoa lại không thèm để ý, chỉ thẳng vào bộ váy mà Nhan Nhược Y đang mặc:
– Cô… cởi ra trả con gái tôi! Ngay lập tức!
Nhan Nhược Y giật mình, mắt lại bắt đầu đỏ bừng vì sợ hãi, Diêu Ly Nghiên liền vô cùng phối hợp đập tay vào ngón tay của Lại Hoa:
– Bà này, bà nghĩ bà là ai? Nhược Y đã nói là để con gái bà chọn bất kì bộ nào nó muốn để đổi lấy bộ này rồi còn gì? Bà điếc hay cố tình không hiểu vậy?
Hướng San thấy Lại Hoa bị động chân động tay thì liền đứng trước bà, trực tiếp đạp vào chân Diêu Ly Nghiên, làm cô ta trùng chân mà khuỵ gối, cảm thấy mất mặt cô ta liền hét toáng lên, thù cũ thù mới liền định lao lên đánh nhau một trận với cô, lại bị đám người áo đen to lớn từ đâu cản lại…
Diêu Ly Nghiên còn chưa kịp định thần liền nghe thấy Lại Hoa kiêu ngạo nói lớn:
– Nói cho mấy cô biết, cái nơi này là do tôi làm chủ, mấy cô nói là muốn tặng đồ nơi này cho con gái tôi? Nực cười, đồ ở đây cái nào không phải là của San San nhà tôi?
Hướng San nghe vậy thì đột nhiên có cảm giác muốn cười lớn, mà xét thấy tình huống lúc này mà cười thì không thích hợp lắm, bèn tiếp tục tỏ ra dáng vẻ điềm nhiên không có gì…
Nhan Nhược Y vừa nghe Lại Hoa nói vậy thì bán tín bán nghi:
– Phu nhân nói vậy là có ý gì?
– Ý trên mặt chữ đó!
Nhan Nhược Y lúc này mới vỡ lẽ…
Đúng rồi, nơi này đứng tên là Lại gia, bà ta lại là họ Lại – Lại Hoa…
Vậy là nơi này… cũng là nơi con nhỏ Hướng San được hưởng lợi?
Sao nơi nào tốt cũng đều có mặt nó ở đó vậy?
Diêu Ly Nghiên cũng vô cùng kinh ngạc, Vương Hướng San này lại chính là vị tiểu thư trong truyền thuyết nhà họ Vương đó?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!