Chương 3: Đây không phải nhà trẻ

Giang Dã có mái tóc vàng choé như lông gà, mặt mũi cậu ta có thể nói là sáng sủa nhất hội, cậu ta nhếch mày, dịch sang ngồi sát với Hướng San, quàng vai bá cổ với cô:

– Đang gặp chuyện buồn, làm chút bia giải sầu chứ?

Hướng San nhíu mày, nhớ đến kết cục bị sát hại trong cơn say, trực tiếp hất văng cánh tay của cậu ta sang một bên:

– Cút, không uống!

Tức thì cả bọn lại chi chi nha nha loạn lên:

– Ây ấy, uống đi San San…

– Thồi, uống đi San San… bọn này chưa từng thấy mày uống bia uống rượu lần nào đâu, mày không nể mặt bọn này à?

Hướng San trợn mắt, cô là bị đâm chết trong lúc say rượu đấy, liền dứt khoát đứng dậy:

– Tao đi về!

Cả bọn lại chồm lên kéo cô ngồi xuống:

– Ha ha, giỡn thôi, biết mày không uống được đồ có cồn mà.

– Mà San San đâu còn nhà mà về? Há há!

Giang Dã lại dính lấy cô hỏi:

– Này đêm nay không có chỗ ngủ thì tính rúc ở đâu vậy?

Hướng San thản nhiên nói không chớp mắt:

– Ở đây nè, rủ bọn mày tới đây bồi tao đó.

– Thôi đi bà trẻ, chúng tao cũng phải về nhà đấy, trốn mãi mới mò được tới đây, xíu là phải về, chứ không mai ông bà già dậy mà không thấy xác là xong đời đấy.

Hướng San bĩu môi:

– Anh em như shit… thế đứng dậy cút về hết đi!

Giang Dã nháy mắt với Hướng San:

– Hay là… qua nhà tao ngủ đi? Dạo này tao ra ở riêng rồi, nhà có đầy phòng mà có mình tao à, cũng buồn á!

Hướng San nghe vậy thì hào hứng:

– Được á nha, tới liền!

Tầm 1-2h sáng, cảnh sát ập đến, nghe nói là lầu trên có mấy đứa chơi thuốc, lập tức đám sinh viên bị đuổi hết ra ngoài…

Mà cả đám anh em của Hướng San đều đã vui chơi quên trời quên đất, say mèm cả lũ…

Mẹ kiếp, thế mà to mồm kêu về sớm đấy, rồi kết cục có tỉnh lại nổi mà lăn về đâu cơ chứ?

Lộn xộn cả tiếng, bọn bợm này bá vai bá cổ cô, kéo nhau đến tận đoạn công viên ngồi. Hướng San mệt như chó… bèn dứt khoát đẩy tất cả nằm kềnh xuống bãi cỏ, còn đạp mỗi đứa mấy cái cho bõ tức, bản thân thì nằm vật ra ghế đá ngay đấy…

Có nên gọi shipper chuyển phát nhanh tống bọn này về nhà không nhỉ?

Mà trong người cô còn có vài tờ tiền lẻ, cầm đi thuê có khi còn bị người ta đấm cho mất…

Haizzz… thảm quá rồi…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!