– Con nói là Lục Cảnh Quân phụ đạo học tập cho con?
Hướng San gật đầu:
– Giờ con nghĩ kĩ rồi, con muốn bản thân phải học thật tốt, để có thể giống Tư Minh, có thể tự lo cho bản thân!
Tư Minh nghe vậy thì ngượng ngùng đỏ mặt, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ chăm chú ngồi một chỗ đọc sách trông hệt như một ông cụ non…
Vương Chí Tôn và Lại Hoa nghe Huớng San nói vậy thì nhìn nhau, một lát sau đột nhiên vỗ đùi cái đét một cái, đến Tư Minh ngồi cạnh mà còn thấy đau thay, vậy mà Vương Chí Tôn giống như không có cảm giác gì, ông cười lớn, nói:
– Đúng vậy, con cháu nhà họ Vương chúng ta phải có chí lớn như vậy!
Kết quả là hôm đó, Hướng San rời đi trước ánh nhìn trông ngóng của cả nhà…
Để có thể thay đổi kết cục trong giấc mơ, Hướng San cảm thấy cô nên nỗ lực một chút.
Trước mắt là nên bắt đầu bằng việc đơn giản nhất, đó là học tập thật tốt…
… và tất nhiên là phải uống thêm nhiều sữa để tăng IQ theo như lời chú Lục thường dặn.
_______________
Ngay hôm Hướng San tới công ty CQ của Lục Cảnh Quân để xin lỗi anh thì anh cũng có nói là sẽ cho phép cô đi chơi vào buổi tối, nhưng cô chỉ được đi chơi khi đã học bài xong và phải cam đoan là sẽ trở về trước 9 giờ tối.
Với cái sự cuồng công việc, luôn cho rằng buổi tối là thời gian nghỉ ngơi duy nhất của con người như Lục Cảnh Quân, có lẽ đây đã là sự nhân nhượng lớn nhất rồi.
Cơ mà hôm nay đám Giang Dã cũng vừa vặn bị cấm túc rồi, Giang Dã thậm chí còn bị ba xích chân vào chân giường, thằng bé thậm chí còn chụp ảnh hiện trường, trông thảm không chịu được rồi gửi vào nhóm, khiến Hướng San cười không nhặt được mồm.
Vậy nên, ngày hôm nay là ngày mà Hướng San vô cùng rảnh rỗi làm ổ trên ghế sofa, xem phim truyền hình cùng dì Diệp.
Lục Cảnh Quân cũng đã tan làm từ sớm, hiếm có dịp chịu không ngồi duyệt báo cáo, nghiêm túc nhíu mày ngồi xem phim truyền hình…
Thành ra cả Lục Cảnh Quân và Hướng San đang được dì Diệp bổ não những tình huống vô cùng cẩu huyết và vô lí của các nhân vật trong phim.
Đột nhiên điện thoại của Hướng San đổ chuông, Lục Cảnh Quân tiện tay lên với lấy đưa cho cô…
Hướng San cong mắt cười rồi nhận lấy, cô liếc mắt nhìn điện thoại, là số lạ, sau đó thuần thục nhấn nút nghe:
– Alo?
– Alo Hướng San hả? Hôm nay chị có tới lớp tìm em, nhưng lại không thấy em đi học.
Là Nhan Nhược Y? Nữ chính vẫn chưa tha cô à?
Cứ nghĩ sau chuyện lần trước, cô cùng chị ta và cả Tần Hoàng kia nữa sẽ không còn liên quan. Vậy mà không hiểu chị ta bị gì mà cứ liên tục quấn lấy cô bắt chuyện, khiến cô cảm thấy cực kì bài xích…
Hướng Nhan không thích chị ta!
Trong giấc mơ, cô cảm thấy rõ ràng, lần nào cô gặp hoạ, ít nhiều gì cũng đều sẽ dính dáng đến nữ chính…
Không lẽ vì cô là nữ phụ, nên mối liên kết giữa nhân vật chính và phụ không thể cắt đứt?
– Alo? Hướng San?
Tâm trí Hướng San nghe tiếng Nhan Nhược Y mà giật mình trở về thực tại, cô hàm hồ hỏi:
– Chị từ đâu mà có số điện thoại này?
– A… chị lấy số điện thoại của em từ máy của Tần Hoàng đó!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!