Trưa hôm đó, Hướng San về nhà, chỉ thấy mình dì Diệp đang chuẩn bị bữa trưa, cô liền chạy qua chào:
– Dì Diệp, con đi học về rồi nè!
Dì Diệp thấy cô liền lau tay, chạy chậm qua hỏi:
– Ôi con gái, con thấy trong người thế nào rồi?
Hướng San nhăn mũi nói:
– Con đau bụng huhu!
– Lại đây, dì có nấu cháo cho con đây, có rất nhiều thứ bổ máu đấy nha.
Hướng San thấy vậy cảm động khụt khịt:
– Hic, dì Diệp như thiên sứ vậy, còn cất công chuẩn bị cho con như vậy nữa, con cảm động gớt nước mắt luôn nè.
Dì Diệp cười tươi như hoa, dí cái trán của cô:
– Đứa nhỏ này, miệng ngọt như mật vậy, làm bà già này sợ quá đi thôi!
Hướng San cong mắt cười khì khì… làm cả gian nhà rộn rã cả lên…
…
Dì Diệp vừa chuẩn bị đồ ăn cho vào hộp, vừa nói:
– Haizz… con đó… đừng giận Cảnh Quân nhé! Trông nó cục cằn vậy thôi, chứ dì thấy nó rất quan tâm cháu đấy. Chỉ là thằng bé từ nhỏ không có anh em bạn bè gì, nên không biết bày tỏ quan tâm với người khác thế nào thôi.
Hướng San lặng thinh nghe dì Diệp nói, dì ấy ngừng một chút, lại tiếp tục kể…
– Ngày nào nó cũng dặn gì mua dâu tây tươi và sữa bò để tủ lạnh cho cháu ăn dần đó. À, có lần dì còn thấy nó nghiên cứu sách dạy trẻ vị thành niên đó. Nó nói với dì rằng dạy dỗ con không giống với đám con trai thô lỗ trong quân đội, vì suy cho cùng con vẫn chỉ là một tiểu thư đỏng đảnh một chút, học đòi nổi loạn một chút, chứ thật ra lá gan nhỏ có xíu à… không thể áp dụng huấn luyện khắc nghiệt của nhà lính với con được.
Hướng San nghe đến đây rốt cuộc không thể chịu đựng thêm được nữa, cô ngẩng đầu nhìn dì Diệp, ứa nước mắt nói:
– Dì Diệp ơi, con thật là tệ quá! Chú ấy tốt với một đứa phiền toái là con như vậy mà con lại nói chú ấy nặng nề đến thế! Con đúng là hư hỏng mà!
Dì Diệp cười hiền nhìn Hướng San:
– Con nào có phiền toái, từ khi con tới đây, không chỉ khiến dì vui vẻ mà ngay cả Cảnh Quân nó cũng cười nhiều hơn trước nữa, dù con mới tới đây ở có mấy hôm nhưng đã làm cho ngôi nhà lạnh lẽo này trở nên náo nhiệt hơn trước rất nhiều…
Đoạn, dì Diệp đưa vào tay Hướng San cái hộp đựng cơm…
– Vậy nếu San San nhà chúng ta cảm thấy có lỗi đến vậy thì có dũng cảm đi chuộc lỗi không nè!
…
Hướng San cúi đầu chào chú tài xế…
Cô ngước nhìn toà nhà có tên Tập đoàn CQ trước mặt, hít thở sâu lấy tinh thần rồi khập khiễng đi vào…
Lễ tân công ty thấy dáng vẻ xinh đẹp của thiếu nữ trước mặt thì thầm cảm thán trong lòng, đây chẳng phải là cô bé hôm qua đi cùng Lục tổng đó à? Nhưng vẫn giả vờ như không biết gì, nhẹ nhàng hỏi:
– Cô bé tới tìm ai nhỉ?
– Dạ, em muốn đưa cơm cho chú Lục!
Lễ tân nhìn hộp cơm màu hồng hình con heo, trong lòng gào thét 3 chữ "Đáng yêu quá" nhưng vẫn cố gắng giữ thái độ chuyên nghiệp:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!