Trong một khu biệt thự sang trọng…
Vương Chí Tôn nghiêm mặt cùng Lại Hoa ngồi trên ghế sofa phòng khách, đối diện là một thiếu nữ dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt lướt điện thoại:
– Hướng San, tạm thời con… tới nhà lão Lục ở đi.
Vương Hướng San đang nằm sofa lướt điện thoại, thấy ngay cả vali của cô cũng đã được đem đầy đủ xuống nhà, ngoài ý muốn ngừng lại:
– Hửm? Công ty nhà họ Vương phá sản rồi?
Vương Chí Tôn nghe vậy ban đầu là ngạc nhiên nhìn con gái mình, sau đó là thở hổn hển vì tức giận, khiến Lại Hoa bên cạnh hoảng hốt vuốt vuốt sống lưng cho lão nhuận khí…
Sau một hồi tự trấn tĩnh bản thân, Vương Chí Tôn liền chậm chạp nói:
– Phá sản cái đầu con! Ta chỉ muốn đưa con cho Lục lão gia dạy dỗ thôi. Lão Lục trước là bằng hữu của ông nội con trong quân đội, tuy hiện giờ nghe nói đã nghỉ hưu nhưng quản con cháu rất nghiêm, hơn nữa con trai lão Lục cũng rất tài, nghe nói là mới từ chức quân hàm trong quân đội trở về lăn lộn kinh doanh… hẳn là…
Lão Vương đang thao thao bất tuyệt không thôi liền bị Vương Hướng San ngồi đối diện không kiên nhẫn nhăn mặt ngoáy tai, vô tư bắt chéo chân, nói với ông;
– Dài dòng về đám người không liên quan làm gì? Nói chung là ông muốn đuổi tôi khỏi nhà chứ gì? Này có gì là khó, tôi sẽ thuê một biệt thự gần trường là được.
Vương Chí Tôn gạt phắt:
– Từ hôm nay ta sẽ đóng băng tài khoản của con vô thời hạn… nên là nếu không muốn chết đói thì liệu mà dọn tới đó ở đi!
Vương Hướng San ngước mắt nhìn người đàn ông mà cô gọi là ba trước mặt, lão Vương có chút chột dạ không dám nhìn cô, khiến cô cười tự giễu một hồi, cô liếm liếm răng, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu:
– Đây… là muốn đem tôi vứt bỏ sao?
Lại Hoa rốt cuộc không thể nhịn được nữa, bà đứng dậy cầm lấy tay Vương Hướng San, yếu ớt nói:
– Tiểu San, ba con chỉ là nhất thời tức giận quá thôi, con cứ xin lỗi với ông ấy cho xong chuyện là được mà…. a…
Vương Hướng San dứt khoát vùng tay khỏi Lại Hoa, tức giận nói lớn:
– Dì tránh ra, đừng động vào tôi!
Lại Hoa bị Vương Hướng San đẩy mạnh, trực tiếp ngã ngồi xuống sofa, do lực đạo quá mạnh làm đầu bà choáng nhẹ…
Vương Chí Tôn thấy vậy thì lại một phen hết hồn, vội xem xét cho Lại Hoa một hồi:
– Hoa Hoa, tôi đã bảo rồi mà, bà cứ mặc tôi dạy dỗ nó cơ mà… giờ nhìn bà xem…
Vương Hướng Sam biết mình đã quá tay thì hơi giật mình, nhưng cô không tỏ ra phản ứng nào… định chạy tới xem tình hình của Lại Hoa thì thấy Vương Chí Tôn suýt xoa lo lắng như vậy, không hiểu sao trong lòng vô cùng khó chịu:
– Được rồi. Vậy tôi không phá đám không khí gia đình một nhà mấy người nữa.
Dứt lời liền kéo vali, không do dự hướng thẳng ra cửa rời đi…
Vừa ra đến cửa, liền thấy bóng dáng thiếu niên cao gầy đứng đó từ bao giờ, Vương Tư Minh vì đứng ngược sáng nên Hướng San khó lòng thấy được sắc mặt hiện giờ của cậu ta, chỉ nghe thấy chất giọng trầm khàn đặc trưng tuổi dậy thì:
– Chị có thể dùng thẻ dự phòng của em để thuê một căn nhà nếu không muốn đến nhà lão Lục gì đó…
Vương Hướng San từ đầu đến cuối chưa từng dừng lại, trực tiếp coi người trước mặt là không khí, thậm chí còn không thèm nhìn cậu ta, lạnh lùng kéo vali đi thẳng về phía trước…
Vương Tư Minh cứng đờ người… sau đó gục đầu ủ rũ… chậm chạp cất tấm thẻ của chính mình vào túi, khẽ lẩm bẩm:
– Quả nhiên… chị ấy rất ghét mình!
Cậu không kìm lòng được nhìn thiếu nữ phía sau, mái tóc nhuộm xám khói được cột đuôi ngựa gọn gàng khẽ đung đua trong gió, cô một thân quần áo bò rách trendy kéo vali dưới ánh trăng đêm… không hiểu sao lại cảm thấy cô đặc biệt cô độc…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!