Chương 8: (Vô Đề)

Ta thầm nghĩ:

— Có lẽ đây mới là con người thật của Yến Vân Sinh.

Người trong kinh thành ai nấy đều ca tụng hắn.

Thế nhưng, hắn lại hoàn hảo đến mức khiến người ta nghi hoặc.

Thế gian làm gì có ai vẹn toàn không tỳ vết?

Nếu có… ắt là đang che giấu điều gì đó.

Mà Yến Vân Sinh — hắn che giấu đến mười mấy năm, quả là đáng sợ.

Hắn đột ngột siết chặt lấy ta, giọng thì thầm:

"Du Du… nàng đã phát hiện chuyện"Thế thân cổ

"trong tàng thư các, chẳng lẽ không muốn biết, ta thực ra là ai ư?"

Trước khi ta ngất đi, chỉ nghe hắn khẽ nói một câu cuối cùng:

"Du Du, ta tên là Thẩm Vân Triệt, lần này… rốt cuộc cũng có thể nói với nàng rồi."

Ngoại truyện Yến Vân Sinh:

Mười năm trước, ta là Thế tử Túc Vương – Thẩm Vân Triệt.

Túc Vương phủ, tựa như một cỗ lao ngục khổng lồ, giam cầm tất cả kẻ bên trong.

Mẫu thân ta căm ghét ta, bởi vì bà hận phụ vương ta.

Khi tâm trí bà rối loạn, bà nhốt ta vào địa lao tối tăm không thấy ánh mặt trời, bắt ta ăn uống như súc sinh.

Mà khi tỉnh táo trở lại, bà ôm lấy ta mà khóc, miệng không ngừng lặp lại:

"Xin lỗi… Triệt nhi, là mẫu thân không phải…mẫu thân không nên đối xử với con như vậy…"

Ngày qua ngày, bà lấy cách đó để hành hạ ta, như thể làm vậy sẽ khiến bà dễ chịu hơn đôi phần.

Nhưng ta không hiểu:

Nếu đã hận phụ vương, đã căm ghét vương phủ này, vì sao bà không rời đi?

Mẫu thân đáp:

"Ta không thể đi được!"

"Phụ vương con là một con ác quỷ, nếu ta rời khỏi đây, ông ta sẽ g.i.ế. c c.h.ế. t người ta yêu."

"Hơn nữa, ta chỉ là nữ tử yếu đuối, ra khỏi vương phủ, thì còn biết đi đâu?"

Buồn cười vô cùng.

Người bà gọi là tình lang kia, lại sống yên ổn hưởng vinh hoa phú quý nhờ chính số bạc phụ vương ta ban cho.

Còn bà, miệng nói không thể rời đi, kỳ thực là đã quá quen với vinh hoa nơi vương phủ, quá sợ hãi cái thế giới bên ngoài kia.

Thẩm Vân Triệt — chỉ cái tên ấy thôi cũng khiến ta buồn nôn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!