Chương 6: (Vô Đề)

Hắn thấy nét bực bội thoáng hiện trên mặt ta, giọng nói khựng lại đôi chút.

Rồi thấp giọng, mang theo vài phần ủy khuất:

"Du Du, ta đã là người của nàng, cả đời này tuyệt không cưới ai khác."

"Hôn ước giữa chúng ta vốn đã được Hoàng thượng ban chỉ, chi bằng cứ theo kế hoạch cử hành hôn lễ."

"Tới ngày thành thân, nàng không cần xuất hiện, chỉ cần viện cớ bệnh rời đi là được. Trời cao biển rộng, nàng muốn đi đâu, ta cũng không ngăn cản."

Ta không nói gì, coi như ngầm chấp thuận.

Hôn sự giữa ta và Yến Vân Sinh là thánh chỉ ban hôn, không có chiếu thư từ Hoàng thượng, tuyệt không thể hủy.

Năm đó, khi hắn bệnh nặng gần đất xa trời, Khâm Thiên Giám tính được rằng có một nữ tử phúc khí sâu dày có thể vì hắn mà xua đi tai họa.

Người ấy – chính là ta.

Từ khi ta đính hôn với hắn, thân thể hắn thực sự tốt lên từng ngày.

Giờ đây lại được Hoàng thượng trọng dụng, việc từ hôn lại càng bất khả thi.

"Vậy thì cứ làm theo lời ngươi."

Ta giật mình tỉnh ngộ, bất giác hỏi:

"Làm sao ngươi biết nhũ danh của ta?"

Nhũ danh Du Du này, ngoại trừ mẫu thân và sư tỷ, chưa từng có ai biết đến.

Sắc mặt Yến Vân Sinh thoáng cứng lại, nhưng hắn chỉ nhàn nhạt đáp:

"Là đêm qua nàng nói với ta."

Chớp mắt đã hơn một tháng trôi qua kể từ khi ta ở lại Yến vương phủ.

Chỉ còn ba ngày nữa, hôn lễ giữa ta và Yến Vân Sinh sẽ cử hành.

Những ngày qua, Yến Vân Sinh luôn kè kè bên ta, không rời nửa bước.

Hôm nay hắn bị Hoàng thượng triệu nhập cung, ta mới có thời gian lẻn vào tàng thư các tra xét một phen.

Ta ngồi nơi góc khuất của tàng thư các, tay lật xem quyển 《Miêu Cương cổ trùng kiến văn lục》.

Trang thứ ba trong sách ghi lại rõ ràng một loại cổ trùng gọi là Thế thân cổ.

Loại cổ này gồm hai trùng, một mẹ một con.

Kẻ sử dụng cổ trùng này có thể dùng dung mạo người khác thay thế cho mình.

Cái giá phải trả, chính là phải chịu đựng hai mươi ngày thống khổ tận cùng nơi nhân thế.

Nếu không thể vượt qua, cổ trùng sẽ phản phệ mà chết.

Người trúng cổ sẽ dần mất đi khứu giác, vị giác, cảm giác đau đớn.

Đến cuối cùng, sắc màu trong mắt cũng biến mất, thiên hạ chỉ còn màu đen và trắng.

Ta chợt nhớ đến vết hoa lam nhạt ở n.g.ự. c Yến Vân Sinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!