Ta đành bất lực, cầm lấy bát thuốc, định đút cho hắn.
Nhưng hắn mê man không tỉnh, chẳng chịu mở miệng.
Ta do dự giây lát, rồi cúi đầu ngậm lấy từng ngụm thuốc, chậm rãi truyền sang miệng hắn.
Đang đút thuốc, Yến Vân Sinh đột nhiên mở mắt.
Hắn gối đầu trên đùi ta, đôi mắt mờ mịt nhìn ta chăm chú:
"Tam tiểu thư… là nàng sao?"
Hắn vươn tay định chạm vào má ta, nhưng rồi lại rút về.
Hắn khẽ khàng thốt lên, vẻ mặt thất hồn lạc phách:
"Không thể là tam tiểu thư… nàng ghét bỏ ta đến thế, sao có thể chăm sóc ta được?"
Lời ấy thốt ra, khiến lòng người quặn thắt.
Ta lập tức dỗ dành hắn:
"Yến Vân Sinh, là ta đây. Ngươi ngoan, uống hết thuốc đi, tối nay ta sẽ ở bên ngươi."
Hắn nhìn ta không rời mắt, rốt cuộc cũng ngoan ngoãn uống hết phần thuốc còn lại.
Ta ngồi bên hắn, chờ hắn ngủ say.
Bên ngoài vang lên tiếng chim trĩ gáy khẽ – là ám hiệu sư tỷ vẫn thường dùng để gọi ta.
Ta liền vội vã đứng dậy rời đi.
Sư tỷ ngồi nơi mái hiên, hai tay khoanh trước ngực, quét mắt nhìn ta một lượt rồi khẽ thở dài.
"Sư tỷ! Tỷ đã tra được chuyện ca ca tỷ rồi sao?" Ta vội vã hỏi.
Sư tỷ trầm mặc giây lát, đoạn chậm rãi nói:
"Tra được rồi. Du Du, bây giờ muội phải lập tức rời khỏi kinh thành. Ba tháng sau, ta sẽ đến Dược Vương Cốc tìm muội."
Ta đang định mở miệng, thì bỗng nhiên, từ phía xa của Yến vương phủ bốc lên ánh lửa rực trời, tứ phía đầy binh lính tay giương cung nỏ, nghiêm trận chờ địch.
Một người giận dữ quát:
"Toàn phủ cảnh giác! Có phản tặc hạ độc điện hạ!"
Ta giật mình kinh hãi, lập tức nói với sư tỷ:
Tỷ mau đi đi!
Sư tỷ vội kéo tay ta lại:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
"Du Du, muội đừng quay về! Yến Vân Sinh… hắn sẽ không làm hại ta!"
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một mũi tên sắc bén xé gió lướt qua, sượt ngang tai sư tỷ!
Trong đêm tối như mực, có kẻ b.ắ. n tên chính xác đến thế, quả thực không thể xem thường!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!