Hôm ấy, hắn cầm trong tay một khối ngọc – chính là ngọc truyền gia mà ta thất lạc bấy lâu.
Ta cứ tưởng mình sơ ý đánh rơi nơi nào, nào ngờ lại bị hắn nhặt được ở kho hồ sơ Hình bộ!
Nhưng ta nhớ rất rõ, hôm ta phóng hỏa, căn bản không mang theo ngọc bội.
Một lời khó biện bạch, cuối cùng đành gật đầu đáp ứng điều kiện của hắn – ba tháng sau thành thân.
Lúc đó, hắn nắm tay ta, thần sắc ôn hòa, ánh mắt dịu dàng:
"Tam tiểu thư từng nói, nàng từng gặp vô số nam nhân, Yến mỗ chẳng có chỗ nào sánh được. Lời ấy khiến ta khó tránh nảy sinh lòng ghen tuông."
"Tam tiểu thư, hay là mỗi ngày viết cho ta một phong thư tình, xem như dỗ dành ta, được chăng?"
Lời hắn nói nhẹ nhàng như mây, ánh mắt mềm mại như nước,
Thế nhưng không hiểu vì sao, ta lại cảm thấy sau lưng mình rét buốt.
Cuối cùng đành thuận theo, chấp thuận chuyện viết thư.
Phụ thân không thèm nghe ta phân trần, vừa đuổi vừa đánh.
Vừa đánh vừa mắng:
"Thế tử Yến gia là người nổi danh đoan chính, con chớ bôi nhọ danh tiết của người ta!"
Ta sao có thể để bị đánh không?
Vài bước lao tới, ta liền nhảy lên mái nhà, tránh khỏi tay ông.
Râu tóc phụ thân dựng ngược, trừng mắt tức giận, bất lực nhìn ta.
Ông đau lòng khuyên nhủ:
"Chỉ còn ba tháng nữa con sẽ gả cho Thế tử Yến gia, sau này là mệnh phụ danh môn, không tránh được việc quản lý hậu viện, nuôi dạy con cái."
"Nếu cứ tiếp tục nghịch ngợm như vậy, đến lúc bị Yến Thế tử ghét bỏ thì biết làm sao? Con ngoan ngoãn xuống đây, học quy củ cho đàng hoàng."
Gả gì mà gả!
Đợi sư tỷ dưỡng thương xong, ta đã sớm chuẩn bị cao chạy xa bay, biến mất không tung tích rồi.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Dù Yến Vân Sinh nắm giữ nhược điểm của ta, nhưng chỉ cần hắn không tóm được người, cũng đành bó tay.
Hiện giờ cứ tạm yên ổn mà đối phó, từng bước tính toán sau.
Ta ngồi trên mái hiên, đung đưa chân, cất giọng đều đều:
"Phụ thân à, sau khi mẫu thân gả cho người, chẳng phải cũng từng nhẫn nhịn học lễ nghi, quản lý hậu viện, nuôi dạy con cái đấy sao?"
"Thế mà người vẫn thấy không đủ tốt, cuối cùng lại nạp thiếp."
"Đã có tiền lệ như thế, cớ gì người lại tin rằng nếu con nhún mình làm dáng, giả ngoan giả hiền, thì Thế tử Yến gia sẽ thực sự hài lòng?"
Phụ thân nghe xong, sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy, chẳng khác gì người vừa mất sổ sinh mệnh.
Ta xem chừng… đã đ.â. m trúng chỗ đau nhất của ông rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!