Chương 18: (Vô Đề)

Sáng hôm sau Lam Anh ngủ dậy liền ngó sang phòng Du Tử Mặc nhưng vẫn không thấy có ai liền vào phòng bếp nấu một phần bữa sáng ăn xong lại đến tiệm.

Ở biệt thự Du gia, Du Tử Mặc dậy sớm không ở lại ăn sáng liền chạy xe đến công ty luôn, Du Khiêm cùng La Tú Quyên thấy anh như vậy cũng chỉ nhắc nhở vài câu cũng không bảo anh ở lại ăn sáng, tính con trai như nào bọn họ đều hiểu cả.

Nhàm chán một ngày buổi chiều Du Tử Mặc liền rời công ty trước lúc tan ca 30 phút chạy đến trước cửa tiệm, Lam Anh ở cửa tiệm khám xong cho một bé thỏ xong liền ra bên ngoài giúp chủ nhân của bé chọn vài món thức ăn dành cho bé trong lúc đang bệnh.

Đột nhiên từ ngoài cửa vang lên tiếng của Lạc Liên gọi cậu Lam Anh liền quay ra.

Nhìn khuôn mặt có chút buồn của cậu bé Lam Anh liền lo lắng đi qua:

"Lạc Liên, em sao vậy có chuyện gì sao?"

Anh! Lạc Liên đau buồn nhìn Lam Anh đi qua ôm lấy cậu:

"Tiểu Bạch, nó, không còn nữa rồi!"

Lam Anh nghe vậy ánh mắt cũng ảm đạm xuống vươn tay vuốt nhẹ lưng Lạc Liên trấn an cậu bé, cậu biết đối với Lạc Liên Tiểu Bạch như một phần quan trọng trong cuộc sống của cậu.

Bây giờ Tiểu Bạch không cần nữa cũng biết Lạc Liên bây giờ rất đau khổ.

Ở bên ngoài Du Tử Mặc từ bên ngoài nhìn một cảnh như vậy không nhịn nổi muốn xông vào tách hai người ra nhưng nghĩ lại anh cũng đâu có quyền gì mà làm như vậy.

Lam Anh vừa ôm Lạc Liên một lúc rồi buông ra dẫn cậu vào bên trong ngồi, Lạc Liên ngồi một lúc ổn định lại tâm trạng nhìn Lam Anh từ nãy đến gì vẫn luôn ở bên cạnh cậu không làm việc liền ngượng ngùng nhìn cậu.

"Anh, em xin lỗi, lại làm phiền anh nữa rồi!"

Lam Anh nghe vậy liền nhíu mày không vui:

"Em nói gì vậy, anh với em có gì mà phiền với không phiền chứ!"

"Anh, em...! có một chuyện em....?" Lạc Liên đang nói thì đột nhiên từ bên ngoài một nhân viên gọi với vào:

"Ông chủ, hôm nay anh kia vẫn không đến sao?"

"Đúng rồi ổn chủ, hết giờ làm rồi vẫn chưa thấy người đâu?"

Lạc Liên nghe vậy liền nhìn lại Lam Anh tò mò hỏi:

"Anh, người đó là ai vậy?"

Nghe Lạc Liên hỏi vậy Lam Anh đang định giải thích cho cậu nghe thì một nhân viên đã nhanh miệng nói trước khi cậu kịp nói:

"Tiểu Liên à ông chủ của bọn chị sau bao lâu cuối cùng cũng có người chịu rước rồi đó, anh ấy ngày nào cũng tranh thủ đến tiệm trước khi đóng cửa chờ ông chủ luôn, nhưng mà lạ là hai hôm nay không thấy người đâu?"

...... Lạc Liên ánh mắt không tránh nổi mất mát nhìn Lam Anh nhưng cậu lại không nhận ra ánh mắt này của cậu.

"Ha, haha không phải đâu em đừng có hiểu nhầm, bọn họ giỡn chơi thôi!" Lam Anh ngượng ngùng cười với cậu.

thấy cậu như vậy Lạc Liên liền cười nói:

"Anh, cũng không còn sớm nữa em về trước đây!"

A, vậy sao? Lam Anh đứng dậy hướng Lam Anh nói:

"Vậy em về cẩn thận nha!"

Lạc Liên gật đầu rồi liền rời đi luôn, một lúc sau khi Lạc Liên vừa rời đi thì Du Tử Mặc từ ngoài cửa đi vào, Lam Anh từ bên trong tiệm lấy vài túi thức ăn thú cưng đi ra nhìn thấy Du Tử Mặc đi vào liền ngạc nhiên.

Cậu không nghĩ Du Tử Mặc sẽ đến đây vì bình thường nếu đến cũng sẽ đến trước khi tiệm đóng cửa khoảng 30 phút, không chỉ Lam Anh mấy nhân viên trong tiệm nhìn thấy Du Tử Mặc đến cũng rất bất ngờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!