Chương 94: (Vô Đề)

Làm dâu nhà phú ông có tất cả 95 chap, truyện sẽ được phát hành sách giấy sau khi kết thúc. Cảm ơn cả nhà đã yêu thương cậu hai mợ hai!

...

Mợ còn tưởng mình nghe nhầm? Không đánh, không đuổi, không bắt mợ uống thuốc bỏ thai, ngược lại còn chấp nhận đứa nhỏ, đời này được bao nhiêu người chồng như cậu? Mợ cảm động bật khóc rưng rức, cậu đợi mợ an ổn lại mới đặt mợ xuống ghế tựa, cầm cổ tay mợ thử xem mạch. Ban đầu mợ thấy cậu chau mày đăm chiêu lắm, nhưng lát sau khoé môi kia chợt cong lên, cậu quỳ xuống vén áo thơm lên bụng mợ chùn chụt, đoạn nghiêm túc dặn dò.

-"Tụi bay ngoan đừng choảng nhau hại bu nhọc nghe!"

Tụi bay? Cậu đang nói với ai vậy? Mợ tròn xoe con mắt tò mò nhìn xuống, tay trái của cậu đan qua nắm tay mợ, tay phải chọt chọt eo mợ tiết lộ.

-"Có nhiều hơn một thằng cu tí."

Gì cơ? Đùa á? Đùa thay thật đó? Cậu hai biết xem mạch thai từ bao giờ vậy? Thầy lang còn chưa biết cậu đã biết, cậu giỏi quá chừng luôn. Mợ tâng bốc cậu lên mây xanh, cậu đỏ mặt giải thích đợt đi cứu trợ vùng lũ có giúp bà mụ cõng mấy thai phụ yếu sức lên thuyền, để cảm tạ cậu bà xởi lởi kêu Trấn thủ vào mạn trong ngồi bà mách nước cho vài chuyện sau này còn chăm phu nhân, còn kêu bà tuy không giỏi như thầy lang nhưng kinh nghiệm có thừa, lĩnh vực này đố ông nào qua được bà.

-"Chắc do nhiều đứa nên bụng to dị thường chứ tụi nó vẫn còn nhỏ cậu nhỉ? Vậy chắc chắn là con cậu hai đấy!"

-"Hiển nhiên."

Cậu gõ đầu mợ chê ngốc. Mợ bần thần một lát tự dưng thấy mình đần thật, giả như con của cậu Minh thì mấy tháng trước mợ ốm người ta bắt mạch phải phát hiện ra lâu rồi chứ đâu đợi tới bây giờ? Ôi chao bị mợ Quyên doạ thần hồn nát thần tính, rõ bực. Mợ nắm tay cậu thỏ thẻ.

-"Ơ tôi nghe bảo có đợt cậu Minh tới trấn đường làm loạn à?"

-"Ừ, đòi rước mợ về. Ý mợ thế nào?"

Gớm cậu hỏi đểu ghê, mợ đây cũng biết hỏi đểu chứ bộ.

-"Thế ý cậu ra sao?"

-"Tôi bảo mợ bị bệnh chàm da từ nhỏ, nom khúc ngoài ngon nghẻ thế thôi chứ khúc trong xấu xí lắm. Cậu Minh kêu bữa trước hưởng trọn mợ nên chuyện đó biết thừa rồi, cậu ấy không để tâm."

Cậu tủm tỉm kể, mợ ngơ ngác chối đây đẩy.

-"Ơ, tôi nào có bị bệnh gì? Gớm cái cậu Minh rõ xạo, gà mờ mà làm như mình hay lắm... ơ cơ mà như vậy chứng tỏ... cậu ấy... chả biết gì về tôi sất..."

Mấy từ cuối mợ thẹn nên nói khá nhỏ, còn rụt rè liếc chồng. Cậu miết nhẹ qua eo mợ, khen mợ khôn ra. Mợ thích chí chỉ vào bụng mình hớn hở tâm sự.

-"Con cậu nó đang nằm trong bụng tôi nè! Bao nhiêu con hĩm bao nhiêu thằng cu tí cậu nhỉ?"

Cậu lắc đầu, cái này cậu chịu. Cơ mà mợ vẫn phởn, chẹp miệng kêu bao nhiêu thì bao, cứ có cu tí trả nợ cho cậu hai là được, kể cả chưa có thì mợ sẽ cố gắng tới bao giờ có thì thôi. Cậu cứ thoải mái mà gửi, đẻ đã có mợ lo!

-"Bẩm cậu, bẩm mợ, kiệu đưa bu mợ tới cổng rồi ạ."

Con Quế nhỏ nhẹ trình báo, mợ Trâm phấn khởi ba chân bốn cẳng lao ra khỏi phòng, sướng quá nên chẳng giữ ý giữ tứ gì sất, thấy bu một cái gào thét ầm ĩ.

-"Bu ơi con chửa rồi bu ạ! Chửa thật luôn rồi ý, chửa nhiều đứa hẳn hoi cơ!"

-"Cha bố nhà chị!"

Bu mắng mợ cái tật sồn sồn mãi chả sửa được nhưng nhìn con gái sống tốt, thấy con rể theo sau lễ phép cúi chào thì khoé mắt rưng rưng, nét mặt tươi tắn không giấu nổi niềm hạnh phúc. Bu mang cả đống quà quê cho cậu mợ, cho hai mợ kia, và đặc biệt hay tin thầy của cậu hai ghé phủ Trấn thủ nên gói thêm cho cả lão nữa. Bu dân nhà quê, chả có cái gì ngoài cái tấm lòng, chỉ mong lão cảm thông đừng làm khó con gái bu giống bà hai năm xưa.

-"Mợ giúp bu đem tới biếu thầy cậu hai nhé, người ta là quan lớn chắc chẳng thèm gặp bu đâu."

-"Ôi dào, bu chớ ngại, thầy cậu nom kiêu ngạo nhưng dễ dãi ấy mà."

Mợ động viên, đoạn hồ hởi đưa bu tới thư phòng của thầy. Ở bên ngoài bu run cầm cập, ấy vậy mà khi đối diện với thầy bu lại hầm hầm phẫn nộ, bực bội giật quà trong tay mợ liệng xuống hồ rồi đẩy cửa đi thẳng. Thầy sững sờ như tượng đá doạ mợ sợ hết hồn, mợ đưa tay hươ hươ trước mặt không thấy chớp mắt, đang tưởng lão chết đứng, cơ mà đến bữa tối lại điềm nhiêm như thường.

-"Mợ Thuỳ đâu?"

Lão hắng giọng hỏi, vú Oanh bẩm mợ ba mấy bữa nay bệnh cũ tái phát, mợ cả đang bận sắc thuốc. Lão còn chưa kịp sai người phụ mợ cả thì đâu đó đã nghe giọng nói lanh lảnh quen tai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!