Chương 29: (Vô Đề)

Rốt cuộc thân thể Lương Tri không tính là quá tốt, cho dù chỉ là sốt nhẹ, cả người cũng vẫn hỗn loạn.

Phó Kính Thâm cho cô ăn rồi uống thuốc, giải thích cho cô hiểu, cô cũng không phải là người cứng đầu, kỳ thực rất dễ dỗ dành, cô uể oải nằm trên giường, cơ thể nóng bừng, hơi thở có chút nặng nhọc vì nghẹt mũi, nhưng mà tâm trạng lại khá tốt.

Phó Kính Thâm vẫn ở bên cạnh cô sau khi cho cô uống thuốc xong, lấy đồ làm mát do bác sĩ chuẩn bị rồi lau lên cánh tay cô, thật ra sốt nhẹ không cần quá phiền phức như vậy, nhưng Lương Tri nói như vậy rất thoải mái, hắn liền kiên nhẫn lau tay trái và lau tay phải từng chút một.

Cánh tay mềm mại của cô gái nhỏ được anh nắm trong lòng bàn tay, lòng bàn tay có thể cảm nhận được nhiệt độ hơi nóng của cô, tuy nói cô không khó chịu và không quá mệt mỏi nhưng Phó Kính Thâm vẫn là đau lòng vô cùng.

Anh vừa lau vừa nói chuyện với cô, tiểu cô nương huyên thuyên vài câu rồi tự nhiên mà lật lại nợ cũ, lúc nãy khi giải thích thì có vẻ anh không nhắc đến chuyện này.

Nhưng mà, cô rất tò mò và thực sự muốn hỏi: "Phó tiên sinh."

"Hả?"

"Mấy ngày nay em tìm anh, sao không thấy anh, đừng nói là bận, khẳng định anh cố ý."

Cô hiểu tâm ý của hắn đối với chính mình, ỷ vào có người sủng, nói chuyện cũng không hiểu mà mạc nhiên mang theo cỗ yếu ớt.

Cô gái nhỏ tựa hồ không dễ dỗ như vậy.

Phó Kính Thâm có chút đau đầu, nhưng lại không thể cưỡng lại ánh mắt trông mong của thiếu nữ.

Hắn suy nghĩ một chút, lại đặt cánh tay đã được lau kỹ vào giường cho cô, ngữ khí thản nhiên mang theo một chút bất đắc dĩ:

"Luyến tiếc em đi đến trường a."

Lương Tri yên lặng nhìn hắn.

Hắn tự giễu cười, "Phó phu nhân xinh đẹp lại đáng yêu như vậy, lỡ bị mấy tiểu nam sinh khác lừa thì phải làm sao bây giờ?"

Lương Tri nghe hắn khen mình xinh đẹp đáng yêu mà không khỏi ngượng ngùng, thiếu nữ mất tự nhiên đưa ngón tay vào miệng cắn cắn, Phó Kính Thâm nắm lại, để ở trong tay vuốt ve:

"Bao nhiêu tuổi rồi, còn cắn ngón tay."

Lương Tri nhướng mày, muốn rút tay về, mềm mại phản bác hắn: "Đúng vậy, em lớn rồi, không thể cắn ngón tay của mình, nhưng Phó tiên sinh, tại sao anh luôn thích nắm lấy tay của một cô gái lỡ thì chứ?"

Hắn bị bộ dạng gan lớn kia của cô làm cho khí cười, bất quá nhưng thật ra rất vui mừng vì cô có thể không kiêng nể gì mà ở trước mặt mình làm càn, lại tiếp tục nói:

"Có một tiểu cô nương nào đó còn hưng phấn đi thu thập hành lý, còn chưa đi trọ ở trường đâu, liền tuyên bố đồ vật của mình không nhiều lắm, mấy ngày là có thể dọn xong, còn nói muốn đem biệt thự trả lại cho tôi a."

Lương Tri bị oan a, lời này rõ ràng không phải bởi vì muốn đi trọ ở trường mới nói, nam nhân thói quen cùng người khác nói chuyện, trộm đổi khái niệm quả thực xảo quyệt, nhưng mà cô vừa định mở miệng thay chính mình biện giải hai câu, lại nghe thấy hắn hỏi lại: "Lời này không phải em nói?"

Lương Tri: "..."

Người đàn ông nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, thật lâu sau mới thở dài: "Trước khi tôi 24 tuổi, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sống với một người phụ nữ, khóc sướt mướt lại kiều khí, tôi lại bận rộn công việc, không có thời gian quản."

Anh bóp chặt má cô: "Nhưng sau khi gặp em năm đó, tôi đã nghĩ lại, nếu không được sống với em, thì ngày qua ngày đều trở nên thật vô nghĩa.

Năm đó em mới 18 tuổi, thật sự rất xinh đẹp, bây giờ tôi đã 28 tuổi, em vẫn là dáng vẻ kia, em cũng không biết tôi có bao nhiêu sợ hãi, sợ em có thể bị người khác đoạt đi mất."

Rốt cuộc phương thức của hắn cũng không huy hoàng, ngay từ đầu hắn đã ép buộc cô, biết trong lòng cô vẫn oán chính mình.

"Cho nên không thấy em, tôi cũng không dám gặp, sợ vừa gặp được em, em nói muốn đi học.

Nói thật, tôi không muốn em đi."

Hắn xé toạc ý nghĩ âm u trong lòng ra, đến cho cô xem, cô tốt nhất không sợ, sợ hãi cũng vô pháp trốn, hắn sẽ không buông tay.

Lương Tri cũng nhìn hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!