Trong phòng khách đang chiếu một bộ phim, Lương Tri lấy bộ phim cô đã đóng ra xem, tua đi tua lại đoạn cô xuất hiện.
So với nhiều diễn viên đã từng đóng vai của cô, diễn xuất của cô quả thực tựa như cái chê cười.
Cô gái ôm Cầu Cầu ngồi một mình trên sô pha, phòng khách rộng lớn cao ba tầng, cả một đêm dài, chỉ có tiếng nói của nhân vật chính trong phim.
Cô xem đi xem lại mấy lần, ngoại trừ kết luận kỹ năng diễn xuất kém, cô cũng không có tâm tư gì để suy nghĩ nữa.
Cầu Cầu đêm nay rất yên tĩnh, đôi mắt to tròn cứ chằm chằm nhìn cô, cuối cùng nhẹ nhàng cuộn tròn trong vòng tay cô, lòng bàn tay mềm mại của Lương Tri vuốt ve bộ lông trắng như tuyết của nó, đôi môi hồng mọng mím lại, trong lòng buồn rầu không lý do.
"Phó tiên sinh, anh ấy đã về chưa?" Cô nhỏ giọng hỏi.
Lâm mẹ từ ngoài cửa trong sân đi vào, Lương Tri rõ ràng đang ngồi ở đại sảnh lầu một, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi.
Lâm mẹ lắc đầu, vẻ mặt có chút không nỡ, bà cười với cô:
"Phu nhân đi ngủ sớm một chút."
Cô ngoan ngoãn gật đầu, nhưng vẫn ngồi ở chỗ cũ.
Một lúc sau, cô hỏi lại:
"Anh ấy về chưa?"
Lâm mẹ vẫn lắc đầu.
Lương Tri lần này nở nụ cười, cô ấy cười cũng làm động lòng người, là bộ dáng đẹp nhất của thiếu nữ ở độ tuổi này, cô cũng biết rằng nếu mình vẫn cứ chờ ở đây, Lâm mẹ cũng không đi ngủ mà chờ cùng cô, vì vậy cô ngoan ngoãn từ sô pha bước xuống, nói: "Mẹ Lâm, bà đi ngủ đi, con cũng lên lầu ngủ đây."
Bà gật đầu rồi cùng cô lên lầu, nhìn cô leo lên giường lớn rồi mới yên tâm đi xuống dưới lầu.
Đèn ở phòng ngủ chính tầng này vẫn sáng, Phó Kính Thâm đã từng dặn dò Lâm mẹ, Lương Tri nhát gan, tất cả đèn ở tầng này đều không được tắt, đề phòng cô ấy thức dậy ban đêm không thấy đèn, cô sẽ sợ hãi.
Cô gái nhỏ ở trong phòng ngủ đợi đã lâu, đợi đến khi cảm thấy Lâm mẹ gần như đã ngủ say, cô mới lặng lẽ mở cửa, dựa vào ánh sáng của đèn hành lang, đi xuống cầu thang.
Tầng một tối om, nhưng dù trong lòng rất hoảng sợ nhưng cô cũng không yếu ớt như mọi khi, cô nắm chặt hai lòng bàn tay, nhẹ nhàng bước từng bước xuống lầu.
Cầu Cầu vừa trở về chuồng của nó đã ngửi thấy mùi cô đến, nó lại giống như khi nãy, chạy tới làm bạn với cô.
Cô cũng không biết bản thân đang chờ đợi điều gì, cô vừa tỉnh dậy sau vụ tai nạn xe hơi, thậm chí Phó Kính Thâm còn không sống trong biệt thự.
Ngoài quan một lớp hệ vợ chồng hợp pháp, nhưng nói thật ra, họ thậm chí còn không phải là người yêu chính thức.
Cuộc sống về đêm ở Tiếu Dạ Loan vẫn tiếp tục.
Nhóm bọn người Sở Cựu cũng đều là công tử của các gia đình giàu có, tiền nhiều nên chi tiêu lại càng hào phóng, gặp mọi người tính khí cũng tốt, hắn hào phóng gọi rất nhiều loại rượu nổi tiếng.
Đến được Tiểu Dạ Loan cũng đều là người có tiền, đương nhiên cũng toàn là người biết hưởng thụ, vì vậy đồ tốt ở đây cũng rất nhiều, bất luận là rượu hay người.
Ly rượu màu xanh lam mà Tiếu Tâm Vũ muốn mời Phó Kính Thâm vừa rồi có thể so được với số tiền mồ hôi nước mắt mười năm, tám năm phấn đấu của đám cô nương phía sau.
Biểu cảm trên mặt Phó Kính Thâm thật sự nhìn không ra tâm trạng của hắn.
Dù sao cũng sống trong môi trường này, tâm tư cũng rất sâu xa.
Người bình thường gần như không thể nhìn thấu được.
Tiếu Tâm Vũ biết rằng cô ta cũng không có cái bản lĩnh này, nhưng cô hiểu được nếu Phó Kính Thâm không thích, nếu anh không ngầm đồng ý, thì cô cũng sẽ không có cơ hội ở lại đây lâu như vậy.
Nội tâm cô không ngừng đưa ra an ủi tâm lý cho chính mình, nụ cười trên khuôn mặt cũng trở nên rạng rỡ hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!