Chương 24: (Vô Đề)

Chạng vạng Phó Kính Thâm tan tầm, Lương Tri đã dành hơn một giờ để xem phim, bây giờ cả người đều lười biếng.

Tầng hai, Cầu Cầu ăn uống no đủ tự mình nằm xuống trên tấm thảm mềm mại, còn ngủ thiếp đi, lúc Lương Tri lên lầu tìm nó cũng vẫn đang ngủ.

Cô ôm tiểu tử kia vào trong ngực hướng văn phòng đi, Phó Kính Thâm đã muốn đóng máy tính, thu này nọ chờ ở một bên, trong tay cầm theo cặp đựng hồ sơ.

Lúc xuống lầu, cô cố gắng bước đi nhẹ nhàng, lo lắng Cầu Cầu bị đánh thức, thời điểm nói chuyện cũng bé đi rất nhiều: "Cầu Cầu đang ngủ."

Phó Kính Thâm mím môi, tiểu tử kia được chăm sóc rất tốt, nay cái đầu so với thời điểm mới tới lớn không ít, hai cánh tay mảnh khảnh của cô ôm nó, làm cho cả người càng thêm nhỏ nhắn.

Hắn gật gật đầu, bước tới đưa tay ra, Lương Tri tò mò nhìn về phía hắn, không rõ ý tứ của hắn.

Nam nhân tiếng nói nặng nề, không chút để ý đưa tay nhéo nhéo gò má mềm mại của cô, thản nhiên nói: "Để anh ôm nó, dạo này nó khá nặng."

Cô gái hiểu ý, hai má hơi hơi hồng nhìn phía hắn, đáy mắt rạng ý cười, tự nhiên mà đặt Cầu Cầu vào trong lòng hắn.

Ngay khi Phó Kính Thâm ôm lấy tiểu bác mỹ, Cầu Cầu len lén mở mắt ra, nhìn người đàn ông đang ôm mình, ủ rũ tiếp tục nhắm chặt hai mắt.

Phó Kính Thâm hừ nhẹ một tiếng, phớt lờ nó.

Hai người đi ra khỏi văn phòng, không ít người kinh ngạc ghé mắt, trên tay Lương Tri trống rỗng cái gì đều không có, trong khi Phó Kính Thâm bên cạnh cô không khác gì một ông bố tài giỏi, vừa ôm "con" vừa ôn nhu săn sóc.

"Làm sao bây giờ, tôi muốn rút lại câu nói kia, cho dù Phó tổng có tính khí rất xấu, tôi cũng muốn gả cho anh ấy!"

"Bộ dáng này nhìn tính tình không kém a, chắc là tùy từng người đi."

"Không, có lẽ Phó tổng không nghĩ chúng ta

- nhưng nhân viên đáng thương trong công ty là con người."

"Quá thật."

"Ta không phải con người a, hy vọng tiểu tiên nữ này mỗi ngày đều có thể đến công ty, mỗi khi cô ấy đến, Phó tổng đều tốt tính hơn rất nhiều, chúng ta sống qua ngày cũng có thể dễ dàng hơn chút!"

Xe chạy biệt thự ở lưng chừng núi, khi ở cùng Lương Tri, Phó Kính Thâm luôn luôn tự mình lái xe, hiếm khi có không gian riêng tư, hắn không hy vọng có những người khác sẽ quấy rầy.

Phó Kính Thâm thói quen lái xe trước đây không tốt lắm, vừa đạp ga, cả thành phố không ai có năng lực có thể nói gì, thậm chí là một người có chút tầm nhìn, không muốn đi gặp ông bà sớm, nhìn thấy một chiếc xe như vậy, bọn họ sẽ tự giác tránh xa khoảng mười mét để bảo vệ chính mình.

Nhưng mà nay Lương Tri ở trong xe, hắn cố ý giảm tốc độ rất nhiều, không điên cuồng như khi ở một mình, hắn không cho phép cô xảy ra tai nạn nữa, dù chỉ một chút có lẽ cũng có thể khiến hắn phát điên.

Buổi tối ăn cơm xong, Lương Tri cùng Cầu Cầu đi dạo, Phó Kính Thâm đi phía sau mang theo đồ uống đồ ăn vặt, để ngừa tiểu tổ tông khát hay đói.

Cuối tháng tám, thời tiết hanh khô, cũng may biệt thự ở lưng chừng núi, nhiệt độ dễ chịu hơn trong thành phố không ít, hai người cùng chó đi bộ một đoạn ngắn, cách đó không xa bên đường, là lễ vật Phó Kính Thâm ba năm trước tặng cô.

Đó là vùng đất trong mơ của một cô gái được thiết kế đặc biệt bởi nhà thiết kế riêng.

Cơ sở vật chất trong công viên là tốt nhất.

Nhưng mà ba năm cũng không đợi được Lương Tri đến một lần.

"Mẹ Lâm nói, bên kia là của anh?" Lương Tri nhìn ngôi nhà có đầu nhọn màu hồng cách đó không xa, đưa tay chỉ.

Phó Kính Thâm liếc mắt nhìn rồi cong môi: "Của em."

Lương Tri quay đầu nhìn về phía hắn, đôi mắt như hoa anh đào lộ ra cỗ thiên chân lãng mạn: "Chờ anh có thời gian rảnh, chúng ta có thể đi đến đó chơi không nha?"

"Em muốn đi, lúc nào cũng có thể."

Lương Tri ngượng ngùng cười cười, nhưng mà nội tâm là vừa xấu hổ lại vừa chờ đợi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!