Chương 23: (Vô Đề)

Phó Kính Thâm giúp Cầu Cầu sấy lông, bộ dạng tiểu tử kia khác hẳn tiểu bác mỹ còn nghịch ngợm 10' trước.

Hưởng thụ qua Phó thiếu tự mình chăm sóc, ngoại trừ Lương Tri, cũng chỉ có tiểu hỗn cầu này, tiểu súc sinh có lẽ cảm thấy cuộc đời này sống không uổng, bị Phó Kính Thâm ôm ra khỏi phòng tắm, vẻ mặt đều là biểu tình hưởng thụ.

Lương Tri tiếp nhận Cầu Cầu, coi nó như bảo bối, Phó Kính Thâm nhướng mày, môi mỏng nhấp chặt, không nói chuyện.

Thiếu nữ ôm Cầu Cầu ở trên giường lăn một lát, mới nhớ lại vẫn còn nam nhân còn đang khoanh tay, miễn cưỡng tựa vào cạnh cửa nhìn một người một chó ôm nhau.

"Anh như thế nào đã về rồi?" Cô mềm mại hỏi.

Phó Kính Thâm khóe môi ngoéo một cái, cười như không cười: "Không nghĩ muốn anh trở về?"

Lương Tri mắt mang ý cười mà trừng hắn một cái, rũ mắt xoa loạn bộ lông mới sấy của Cầu Cầu, cô không có trả lời hắn, nhưng nhìn ra được là không phải.

Cầu Cầu ở trong lòng cô lăn lộn, bất quá bởi vì biết Phó Kính Thâm vẫn đang đứng bên cạnh cửa nhìn về phía này, so với bình thường nó thu liễm rất nhiều, không giống như trước làm càn cùng kiêu ngạo.

Lương Tri bị nó cọ có chút buồn, "Khanh khách" cười không ngừng, Phó Kính Thâm tâm trạng cũng rất tốt, tựa hồ chỉ cần có thể nhìn thấy cô liền cảm thấy thỏa mãn, càng đừng nói là xem cô nở nụ cười vui vẻ như vậy.

Cô gái tựa hồ nhớ tới cái gì, ôm lấy Cầu Cầu còn làm nũng trong lòng mình đi đến bên người hắn, hai má trắng nõn hơi hơi lộ ra ửng hồng, mang theo sức sống thanh xuân: "Anh thích ăn pudding không? Mấy hôm trước em học được từ mẹ Lâm, làm rất nhiều đặt trong tủ lạnh.

Hình như anh không thích đồ ngọt lắm? Em chỉ cho một nửa lượng đường thôi."

Từ trước đến giờ, cô đều mặc kệ hắn yêu thích, có lẽ kỳ thật là hiểu biết hắn, chính là cố ý lãnh đạm hắn, làm bộ như không tim không phổi, thờ ơ, nhưng mà gần đây hắn rõ ràng cảm giác được, tiểu cô nương sẽ để ý đến thói quen nhỏ của hắn, đuôi lông mày của nam nhân nhiễm ý cười, tầm mắt dính ở trên người cô cũng luyến tiếc dời đi, tựa hồ trong mắt chỉ có thể nhìn thấy một người trước mặt.

Lương Tri thả lỏng một tay, bám lấy vạt áo sơ mi của hắn, đi dép lê đi ra ngoài.

Phó Kính Thâm rất hứng thú mà đi theo phía sau cô, cô đi được vài bước liền quay đầu, đôi mắt ngập nước, khóe môi nở nụ cười: "Anh tin tưởng em nha, lần này ăn thật sự rất ngon, so với lúc trước ngon hơn rất nhiều, em tự mình thử qua rồi."

Hắn khẽ cười một tiếng, nhưng thật ra không giống như mọi khi khen ngợi cô: "Vậy anh phải thử mới biết được."

Lương Tri đi tới tủ lạnh lấy bánh pudding cho anh, đem Cầu Cầu đặt ở vị trí đối diện Phó Kính Thâm, biết rằng cô gái nhỏ xinh làm chỗ dựa của nó nhất thời không ở bên cạnh, đang trong tình thế không an toàn, một cử động nhỏ cũng không dám, tương đương nhu thuận.

Phó Kính Thâm đảo ánh mắt lạnh lùng qua, Cầu Cầu co rúm lại một lát, hoàn toàn bị thu phục.

Đợi cho Lương Tri bưng này nọ theo phòng bếp đi ra, nam nhân lại thay một bộ sắc mặt tràn đầy ấm áp.

Kỳ thật hắn cùng Cầu Cầu cũng không có gì khác nhau, vừa đến trước mặt Lương Tri đều là một bộ dạng hận không thể gắt gao dán vào.

Trên mặt thiếu nữ nở một nụ cười nhẹ, trong mắt có chút muốn nhận được sự khẳng định của anh, bước đến bàn, đẩy chiếc bánh pudding nhỏ và tinh xảo đến trước mặt hắn, nhân tiện không quên lấy một phần cho mình, cô đem Cầu Cầu ôm lên rồi đặt ở trên đùi, sau đó mới ngồi xuống đối diện hắn, hai tay chống cằm nhìn về phía hắn: "Anh mau thử xem!"

Phó Kính Thâm ăn cái gì cũng luôn là bộ dáng tao nhã, động tác chậm rãi, lộ ra cổ quý khí, Lương Tri tham ăn, hai ba miếng liền đem một chén nhỏ pudding ăn xong, ngậm thìa ánh mắt trông mong mà nhìn hắn.

Nam nhân nhếch mi, môi mỏng mím chặt không nở nụ cười, nặng nề nói: "Muốn ăn không?"

Hắn đang nói đến phần bánh của hắn.

Lương Tri rất cốt khí lắc đầu, chờ hắn ăn xong lại khen cô.

Cô ngồi trước mặt anh, nhìn anh đang ăn, ríu rít nói về những gì đã xảy ra trong biệt thự mấy ngày qua, thỉnh thoảng còn tán gẫu vài câu chuyện phiếm trên mạng.

Hiện giờ cô, cùng hắn càng thêm quen biết, nói chuyện cũng càng thêm không kiêng nể gì, không có như lúc ban đầu sợ hãi, cô vui vẻ sẵn sàng cùng hắn chia sẻ về cuộc sống sinh hoạt thường ngày khi hắn không có ở đây, mặc dù nói không có đầu không có cuối, không có trọng tâm nhưng Phó Kính Thâm vẫn nghe một cách thỏa mãn.

Trông cô như một người vợ bé bỏng, chờ chồng về nhà, cùng hắn ăn cơm, rồi sau đó tùy tâm sở dục nói chuyện trời đất, Phó Kính Thâm rất nghiện cảm giác này, thậm chí khát vọng thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc này, sau lại ngẫm lại vẫn là quên đi.

Bây giờ, hắn còn muốn nhiều hơn thế, và khao khát chiếm hữu là vô tận.

Phó Kính Thâm trở về một chuyến xem cô, sẽ phải về công ty.

Lương Tri cài một chiếc nơ trên đầu Cầu Cầu, màu hồng, rất dễ thương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!