Mẹ Lâm mím môi cười cười, nhưng thật ra không quấy rầy vợ chồng son liếc mắt đưa tình, ôm tiểu bác mỹ bước vào biệt thự.
Cho dù Phó Kính Thâm không thích con chó nhỏ này, nhưng là chỉ cần con chó này có thể mang đến vui vẻ cho Lương Tri, hắn đều nguyện ý.
Vào cái đêm mua được con chó con, hắn đã sai người đến biệt thự để làm nhà cho vật nhỏ.
Giờ phút này Lương Tri đang ở trước 1 cái chuồng chó tinh xảo và đáng yêu, nhìn về phía hắn trong ánh mắt đều mang theo sùng bái, Phó Kính Thâm rất là hưởng thụ, miễn cưỡng dựa vào ở một bên nhìn cô chơi đùa.
Sau khi Lương Tri trở về, cô đi tắm và thay một chiếc váy màu đỏ rượu, chiếc váy màu tối khiến làn da cô càng thêm trắng nõn, tóc chỉ mới khô một nửa, liền khẩn cấp chạy ra ngoài chơi với con chó.
Nhưng mà Phó Kính Thâm lo lắng cô đang ở kỳ sinh lý, tóc mặc kệ dễ dàng bị cảm lạnh, anh cau mày nhìn mái tóc đen ướt một nửa của cô, bất đắc dĩ lấy máy sấy tóc từ trong phòng tắm ra, Lương Tri ôm tiểu bác mỹ ở trên sô pha chơi đùa, Phó Kính Thâm đứng phía sau cô, những ngón tay anh nhẹ nhàng luồn vào mái tóc đen của cô mà nghịch, một chút một chút tỉ mỉ thay cô làm khô tóc.
Nhưng mà trong lòng lại đối con chó trong lòng cô mà ghi hận vài phần.
Lương Tri chơi một lát, quay đầu lại hỏi hắn: "Lần trước còn không có thương lượng tốt đâu, chúng ta kêu nó tên là gì a?"
Phó Kính Thâm trong lòng hừ lạnh một tiếng, tiểu súc sinh còn phải xem tên là gì, nhưng mà cô gái lắc lắc thân mình nhìn về phía hắn, đôi mắt trong suốt mang theo không ít chờ đợi, nam nhân hầu kết giật giật, cố gắng nghĩ ra một cái tên tử tế hơn một chút: "Cầu Cầu đi.
"
"Cầu Cầu, được rồi được rồi.
" Lương Tri gật gật đầu, xoa xoa cái đầu mềm như nhung của tiểu bác mỹ: "Tiểu bảo bối, ngươi kêu Cầu Cầu nga.
"
Điệu bộ Cầu Cầu chó săn "Uông" một tiếng, hướng tới phương hướng Phó Kính Thâm vẫy vẫy cái đuôi.
Nam nhân trên tay thay cô sấy tóc động tác như cũ không đình chỉ, đuôi lông mày lại nhiễm không ít ý cười, cô gái đơn thuần nào biết đâu rằng, này Cầu Cầu đại danh kỳ thật kêu "Tiểu hỗn cầu".
Tiểu hỗn cầu cũng không phụ hắn kỳ vọng, sau vài ngày ở biệt thự nuôi dưỡng lá gan dần dần lớn lên, lúc nào cũng chạy lung tung, liên quan Lương Tri cũng cùng nó cùng nhau làm ầm ĩ, hoạt bát không ít.
Phó Kính Thâm mỗi khi ngồi ở văn phòng, sau khi giải quyết những công việc phức tạp của công ty sẽ rút ra một chút thời gian rảnh rỗi, mở ra di động, xem đoạn video mà mẹ Lâm gửi đến.
Cô gái trong ảnh mặc một chiếc váy nhỏ nhắn thoải mái dễ thương, canh giữ ở bãi cỏ sân trước của biệt thự cùng tiểu hỗn cầu vui đùa, ngẫu nhiên ngoái đầu nhìn lại, trong lúc vô tình đối với màn ảnh ngọt ngào cười, quả thật có thể khiến hắn cười khẽ.
Không ít nhân viên của tập đoàn Phó thị đều phát hiện, Phó thiếu gần nhất tâm tình tựa hồ tốt hơn không ít, từ một người không thích cười, cư nhiên ở thời điểm họp sẽ không hiểu lộ vẻ một bộ thỏa mãn cười.
Phương án liên quan bày ra đều được thông qua nhiều lắm.
Mặc dù những ngày này hắn vẫn như cũ không sống trong biệt thự, nhưng mà số lần trở về ăn cơm nghỉ ngơi lại nhiều lên.
Mỗi lần trở về, xe chậm rãi dừng ở trước cửa biệt thự, có thể thấy cô gái miễn cưỡng nằm ở xích đu trong sân, trong lòng ôm lấy quả cầu nhỏ màu trắng.
Tiểu hỗn cầu nghe thấy tiếng ô tô quen thuộc, phản ứng so với Lương Tri còn nhanh, biết đó là nam chủ nhân nắm trong tay sinh tử của chính mình, vội vàng nhanh chóng nhảy ra khỏi lòng cô gái, lẻn qua chỗ hàng rào, chạy tới chỗ Phó Kính Thâm
- người chuẩn bị bước vào cửa, điên cuồng mà vẫy đuôi.
Lương Tri nghe thấy thanh âm ngồi dậy, Phó Kính Thâm đã đi đến trước mặt cô, nam nhân đưa tay ra nhéo nhéo cằm cô, thản nhiên nói: "Đi vào ăn cơm.
"
Giữa trưa hắn trở về có chút muộn, mẹ Lâm sợ Lương Tri bị đói, vì vậy đã chăm sóc cô trước, Lương Tri mới mở mắt ra, vẫn hơi mông lung, nhẹ nhàng đáp: "Em vừa mới ăn rồi.
"
Phó Kính Thâm dương dương mi: "Đi cùng anh.
"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!