Chương 21: (Vô Đề)

Tay nghề nấu ăn của Phó Kính Thâm được luyện ra hoàn toàn là dựa vào ba năm kết hôn cùng Lương Tri mà có, thói quen ăn cơm của tiểu cô nương không tốt, miệng kén chọn, rất nhiều này nọ đều không ăn được, nhưng mà những thứ cô, phần lớn đối với thân thể lại rất hữu ích.

Thời điểm Phó Kính Thâm ngẫu nhiên nấu ăn, cũng sẽ làm những thứ đó nhiều hơn một chút.

Nhưng mà Lương Tri không thích, lúc ấy cô ghét bỏ hắn, cũng sẽ ghét đồ ăn hắn làm.

Trong lòng mặc dù cảm thấy rất hợp khẩu vị, nhưng ngoài miệng vẫn là một câu dễ nghe cũng chưa từng nói.

Hai người cùng nhau đi vào nhà ăn, Lương Tri bị Phó Kính Thâm kéo đến rửa sạch tay, lúc trở về đã thấy trên bàn có hai bát canh, vẻ mặt ngạc nhiên, rốt cuộc nam nhân trước mắt còn có bao nhiêu kỹ năng mà cô không biết, cô cảm thấy dường như không có chuyện gì mà hắn không làm được.

Phó Kính Thâm ngồi đối diện cô, lấy cơm cho cô, theo thói quen thay cô gắp thức ăn.

Bọn họ không phải lần đầu tiên cùng nhau ăn cơm, Lương Tri cũng không khẩn trương, bất an như lần đầu tiên nữa, thay vào đó lực chú ý dồn hết vào bàn ăn chứa đầy những món ngon trước mặt.

"Em thích món này." Cô gắp một miếng thăn heo ngâm chua ngọt, hướng Phó Kính Thâm giơ giơ lên, theo sau nhét vào miệng, hai má phồng lên, thỏa mãn ăn cơm.

"Này cũng thích."

Mới ăn mấy miếng, cô như muốn nói hết những lời khen ngợi mà cô đã nợ anh ba năm, Phó Kính Thâm biết cô thích ngọt, đại đa số dựa theo khẩu vị của tiểu cô nương mà làm.

Nhưng mà cô mới vui vẻ ăn được một nửa, lại đột nhiên từ trong miếng thịt rán nhỏ lại có một lát ớt xanh, từ trước đến nay Lương Tri đều không thích ớt xanh, luôn cảm thấy thứ này có mùi vị rất kỳ quái, tiểu cô nương cau mày, cơ hồ là theo bản năng, nhặt lát ớt xanh nhỏ trong bát gắp sang bát của Phó Kính Thâm.

Động tác thói quen tự nhiên, sau khi ném xong, ngay cả chính cô đều sửng sốt một trận.

Trên tay, cô gái cầm chiếc đũa cương một chút, khi ngước mắt lên nhìn anh lần nữa, trên mặt nam nhân không hiểu mà hiện lên một nụ cười ái muội, lông mày nhướng lên, khóe miệng khẽ nhếch, nghiền ngẫm nhìn cô.

Lương Tri xấu hổ cực, tựa hồ có chút không biết làm sao, nắm bắt muốn đem này nọ gắp trở về, lỗ tai không nhịn được đỏ lên: "Em không phải cố ý.."

Nhưng mà không đợi cô gắp xong, chiếc đũa người đàn ông đã đi trước cô một bước, gắp lấy lát ớt xanh, chậm rãi bỏ vào trong miệng, rồi sau đó tựa tiếu phi tiếu nhìn cô, hắn tiếng nói nặng nề, lại tương đương câu nhân, khẽ cười một tiếng: "Đừng khẩn trương, trước đây em vẫn luôn như vậy, tôi a, chính là thùng rác của em, em không muốn ăn, đều vứt cho anh."

Cho dù là mất trí nhớ, một số thói quen phát triển trong ba năm qua cũng sẽ vô tình mà tự nhiên đem ra ngoài, Lương Tri cúi đầu cắn cắn chiếc đũa, hai má hồng thấu, ngượng ngùng không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

"Lại cúi đầu, mặt đều phải vùi vào bát canh, hảo hảo ăn cơm."

"..."

Từ lúc gặp chuyện không may tới nay, rất nhiều thời điểm, Phó Kính Thâm đối với cô đều kiên nhẫn như đang dỗ dành con gái, cô cũng không có đi qua cố ý giả vờ nuông chiều cùng tùy hứng, trong khung là tiểu cô nương nghe lời, cũng vui vẻ bị hắn quản.

Dĩ vãng ở biệt thự, mẹ Lâm là người dọn dẹp bàn ăn và bát đũa, khi chưa gặp Phó Kính Thâm cô chưa bao giờ được phục vụ theo cách này, ngay từ đầu còn rất ngượng ngùng, vì vậy cô sẽ đến bên cạnh bà, nghĩ hỗ trợ cùng nhau thu thập.

Nhưng mà vài lần xuống dưới phát hiện chính mình chỉ biết thêm phiền.

Mẹ Lâm tuy rằng cũng yêu chiều mà mặc kệ cô, nhưng cô cũng tự mình phát hiện ra, theo thời gian cô cũng không vào phòng bếp nữa.

Nhưng mà giờ phút này nhà trọ chỉ có hai người, cô cùng Phó Kính Thâm.

Tối hôm qua, cô hưởng thụ hắn cả đêm dốc lòng chiếu cố, làm hại anh cả đêm không ngủ ngon.

Sáng nay người ta sớm rời giường công tác, cô còn miễn cưỡng lại ở ngủ trên giường, liền ngay cả cơm trưa đều là Phó Kính Thâm làm tốt.

Lương Tri cũng không muốn làm con sâu gạo, vì thế cơm trưa qua đi, cô tự nhiên muốn dọn dẹp bát đũa.

Khi cô đang dọn dẹp bát đũa, Phó Kính Thâm đang ở phòng bếp đun lại thuốc cho cô.

Tiểu cô nương một bên xếp bát, một bên lại nhịn không được nghĩ đến buổi sáng tỉnh lại, thời điểm chạy đến thư phòng tìm anh, trên bàn của anh có một đống tài liệu lớn, mới nhìn đến một nửa văn kiện, Lương Tri tuy rằng một chữ cũng xem không hiểu, nhưng theo văn kiện số lượng cũng có thể nhìn ra được đến, Phó tiên sinh nhà nàng công tác cường độ rất lớn.

Phó Kính Thâm vẫn còn đang nói chuyện ngoài ban công, liên tiếp dùng thuật ngữ phương diện tài chính, cô dù muốn nghe lén góc tường đều không nhớ nổi hai cái từ, khi nam nhân quay lại phòng làm việc lại tắt máy tính, cô đứng ở góc bàn, nhịn không được hỏi: "Bề bộn nhiều việc nha?"

"Không vội." Hắn sớm đã thành thói quen xem cuộc sống giả dối trên thương trường, người ở bên ngoài xem là công việc rối loạn lại phức tạp, đến hắn này ngược lại thành một loại lạc thú, buôn bán trò chơi, chơi rất vui sướng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!