Lương Tri bị Phó Kính Thâm nắm chặt tay, lúc này hai người càng thêm thân mật, mặc dù đã là vợ chồng nhưng cô vẫn có chút không thoải mái, cô da mặt mỏng, còn chưa từng nói chuyện yêu đương với ai.
Nơi hai người dùng bữa là ở khu trung tâm sầm uất, gần chỗ đi khu mua sắm, đường phố đông đúc người, tựa hồ tất cả mọi người đều đổ dồn lại đây sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Tính cách Phó Kính Thâm vốn lạnh lùng cao ngạo, cũng không thực sự thích chỗ đông người như vậy, nhưng anh biết tính cách hoạt bát của Lương Tri nhất định sẽ thích, vì vậy anh kiên nhẫn đi cùng cô.
Sau sáu giờ rưỡi, những ngọn đèn neon của thành phố được thắp sáng cùng nhau, tỏa sáng lấp lánh mê người.
Cuối tháng bảy, điều hòa trong quán mát rượi, dễ chịu, vừa đi ra ngoài, cái cảm giác ngột ngạt ập vào mặt khiến người ta thật sự cảm thấy được thời tiết giữa mùa hè.
Bốn phía người đến người đi, một tay Phó Kính Thâm che chắn cho Lương Tri ở phía sau để cách ly cô với đám đông, cho cô một không gian tương đối an toàn.
Còn Lương Tri thì quay đầu nhìn xung quanh xem, hoa mắt, có thể thấy được trong mắt cô tràn ngập sự hưng phấn.
Đi được một đoạn thì không khỏi hơi nóng, miệng khô rát, càng bị bốn phía các quán trà sữa thơm lừng thu hút.
Lương Tri nhìn sang mấy lần rồi nhìn Phó Kính Thâm bên cạnh, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Phó tiên sinh, anh khát không?"
Hàm ý cô khát muốn uống nước trái cây a~.
Phó Kính Thâm nín thở nở nụ cười, không chọc thủng tâm tư cô, dẫn người đi vào quán trà sữa.
Sở dĩ nhiều nữ nhân vây quanh Càn thị Phó thiếu người trước ngã xuống lại có người sau tiến lên, ngoài nguồn tài chính mạnh, vẻ ngoài hoàn mỹ cũng là một trong những lý do khiến nhiều người nổi tiếng và con gái đua nhau bám theo, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra vẻ uy lực khó giải thích, nhìn vào thật khiến người ta đỏ mặt.
Mọi người đứng cạnh nhau trước quầy, mấy nhân viên bán hàng không thể không liếc thêm vài cái.
Tuy nhiên, chỉ sau vài cái liếc mắt, người phụ nữ đeo khẩu trang bên cạnh người đàn ông có vẻ quen thuộc hơn, nhưng nhân viên bán hàng lại không nhận ra người trước mặt chính là nữ nhân hàng ngày hoạt động trên các tiêu đề giải trí lớn của cả nước, chỉ thở dài cảm thán rằng các người đẹp hầu như luôn ở bên nhau, không cho họ đường sống a.
"Em muốn uống gì?" Đôi môi mỏng của Phó Kính Thâm khẽ mở, anh nhìn cô thích thú.
Lương Tri vui mừng, một đôi mắt mơ hồ sáng ngời, hai má ửng hồng, mềm mại nhướng mày: "Trà chanh dây!" Ngón tay mảnh khảnh gật đầu xem thực đơn, khóe môi nhếch lên.
Đồng thời hỏi anh: "Anh uống cái nào?" Sau đó cúi đầu xem kỹ thực đơn, như muốn chọn cho anh một món.
Phó Kính Thâm cong môi thật sâu: "Anh không cần."
"Anh không thích sao? Giữa trưa cho anh cái này được không?" Cô nhẹ nhàng hỏi ý kiến của anh, nói rất chân thành, "Nếu anh không thể uống hết, em có thể giúp anh uống!"
Lời nói của cô gái đầy tính trẻ con, ý nghĩ muốn uống thêm đều hiện rõ trên khuôn mặt cô.
Cô đúng là quá đáng yêu.
Phó Kính Thâm nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều sủng nịnh, ngay cả chị thu ngân ở quầy cũng không nhịn được nở nụ cười.
Lương Tri ngẩng đầu lên với vẻ mặt ngây thơ vô tội.
Nhân viên bán hàng xoay người lắc cục đá, Phó Kính Thâm nâng mắt liếc nhìn, nụ cười thu lại, trầm giọng nói: "Không có đá."
"Được."
Nhưng mà Lương Tri mặc kệ, trời đang nóng.
Tháng bảy, uống nước trái cây cũng không được thêm đá, cô mới không cần.
Cô sốt ruột chào hỏi nhân viên bán hàng trước quầy pha chế, bất quá trước đây cô sợ Phó Kính Thâm bao nhiêu, hiện tại can đảm bấy nhiêu, có thể nói chống lại anh, cô nhẹ giọng nói: "Tỷ tỷ, chị có thể thêm một chút nữa." Ngón tay cái và ngón trỏ trắng nõn hình dung một khoảng ngắn để ra hiệu cho cô.
Tất nhiên, người trong ngành dịch vụ biết cách quan sát sắc mặt, chỉ cần nhìn một lát là biết, mọi việc đều phải nghe theo nam nhân bên cạnh, cô nghiêng đầu liếc nhìn mặt Phó Kính Thâm.
Người đàn ông trên mặt không hề có ý tức giận, lông mày hiện lên ý cười, nhìn Lương Tri vẻ mặt sủng nịnh, bất lực lắc đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!