Bệnh viện to như vậy nhưng lại vô cùng im lặng, trong phòng chỉ còn lại âm thanh yếu ớt của thiết bị y tế.
Trên giường bệnh màu trắng là một cô gái xinh đẹp, hai mắt nhắm nghiền, lông mi cong lên, hai cách tay để bên người, làn da trắng như tuyết, trên mu bàn tay còn có một cây kim truyền dịch cắm vào.
Nhìn từ xa có cảm giác cô trông thật gầy và yếu ớt.
Nhưng khi đến gần, có lẽ không ai có thể bỏ qua một gương mặt hoàn mĩ đó.
Chỉ là cô bị thương trong một vụ tai nạn xe hơi cách đây một thời gian, Lương Tri hiện đã nằm nửa tháng nhưng chưa hề tỉnh lại một lần, khuôn mặt, tay của cô gầy ốm rõ, tái nhợt như một tờ giấy mỏng.
Khi ý thức của cô cuối cùng cũng trở lại, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là các bác sĩ và y tá mặc áo khoác trắng trong phòng thí nghiệm.
Họ đang bận rộn kiểm tra các chỉ số khác nhau của cơ thể cô để đảm bảo rằng không có vấn đề gì trước khi cô có thể trở về bên cạnh Phó Kính Thâm.
Lương Tri yên ổn nằm trên giường để họ kiểm tra nhưng đầu óc cô lúc này trống rỗng, trong trí nhớ chỉ còn lại những mảnh kí ức hỗn loạn, hình như cô nhớ rằng mình bị tai nạn xe cộ, thời điểm xe va chạm với xe ô tô, một vòng tay rộng rãi và ấm áp bảo hộ cô chặt chẽ, ấn cô vào lồng ngực.
Cô không nhớ nổi người đàn ông xông tới và bảo vệ cô chặt chẽ là ai, cố suy nghĩ một lúc cô liền bắt đầu đau đầu, chỉ còn cách là dừng lại suy nghĩ về điều đó lại, tròng mắt loạn lúc lên lúc xuống, đảo mắt một lượt, một người quen biết cũng không có.
Ngoại trừ hơi đau trên đầu, Lương Tri không cảm thấy khó chịu trên người, nhưng sự xa lạ xung quanh khiến cô rụt rè và thất thần.
Phòng bệnh rất lớn, trang trí và đồ đạc có vẻ đều rất đắt tiền, không có bệnh nhân nào khác ngoại trừ cô, không giống với trong ấn tượng của cô là khoa điều trị nội trú có bảy tám giường bệnh và hàng chục gia đình chen chúc nhau, nhìn là biết chỉ kẻ có tiền mới có thể ở được một chỗ tốt như nơi này.
Lương Tri có chút chột dạ, rốt cuộc là tên khốn nào lại đem cái người "nghèo đến cạp đất mà ăn" như cô đến chỗ này.
Thời điểm cô ngất xỉu thì cái gì cũng không biết, nói không chừng trên lưng vẫn còn một đống nợ nần chồng chất..
Nếu được quay lại thời điểm trước khi ngất xỉu, cô nhất định liều chết cũng bắt bọn họ thuận tiện đưa cô đến phòng khám nào đó rẻ nhất là được, nhưng đến cùng thì tất nhiên vẫn là không có khả năng.
Cô gái chu miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú quyến rũ đầy vẻ tủi thân.
Chị y tá nghĩ cô sợ hãi, lập tức cười nhẹ an ủi cô: "Chỉ là khám định kỳ định kì mà thôi, không có gì nghiêm trọng, cô Lương đừng lo lắng."
Lương Tri gật đầu, muốn khóc cũng không ra nước mắt, ở thì cũng ở rồi, tiền đằng nào cũng phải nộp.
Cô nhanh chóng nhân cơ hội này nhìn xung quanh, cảm giác giường êm ái, viện phí này trả cũng không phí công hưởng thụ đi.
Tuy nhiên, từ đầu đến giờ không để ý, bây giờ nhìn lại hình như có gì đó không đúng.
Vừa rồi tất cả lực chú ý đều ở trên người nữ y tá kia, bây giờ mới thấy, ở trên gối trắng tinh là mái tóc dài rối tung của mình.
Mái tóc dài được uốn gợn sóng và uốn vòng cung, khi nhìn kỹ sẽ thấy một phần tóc nhỏ được nhuộm màu xanh lam đậm với một phần màu đen sẫm, vừa thời thượng lại vừa đẹp mắt.
Lương Tri kinh ngạc sửng sốt, cô ngẩn người.
Cô cố lục lại trong kí ức, kiểu tóc trước đây chỉ là cột đuôi ngựa bình thường, đi học bao nhiêu năm nay vẫn luôn giữ màu đen truyền thống, sạch sẽ, không sặc sỡ như này.
Trong qua một vụ tai nạn xe hơi, không lẽ bệnh viện còn giúp tạo kiểu tóc? Chẳng lẽ cô nhập viện phẫu thuật thẩm mỹ! Lương Tri không khỏi lo lắng cho sắc mặt của mình, sẽ không có xấu nhìn không ra người đi..
Các bác sĩ chăm sóc Lương Tri đều là những người ưu tú trong ngành, năng lực nghiệp vụ mạnh mẽ và hành động nhanh nhẹn.
Sau nhiều lần kiểm tra đã đạt tiêu chuẩn cả đám liền thở phào nhẹ nhõm, lập tức xoay người đi ra cửa, viện trưởng ra bên ngoài báo cáo tình hình cho Phó Kính Thâm, trong phòng bệnh chỉ còn lại mấy y tá và người hầu.
Lương Tri lúc này chỉ còn muốn nhìn ngay mặt mình trong gương để khỏi lo lắng, nghĩ vậy bàn tay mảnh khảnh vươn ra khỏi chăn nhẹ nhàng kéo vạt áo của cô y tá, đã nhiều ngày không nói chuyện, giọng nói là khàn khàn yêu cầu một chút: "Xin lỗi.
Cô có thể giúp tôi tìm một chiếc gương không?"
Y tá ngẩn người, nữ minh tinh quả nhiên không giống người thường, bị tai nạn giao thông tỉnh lại chuyện đầu tiên hỏi tới lại là cái gương, cô liền cười cười, đưa tay vào túi áo lấy điện thoại, mở khóa, đưa cho cô:
"Cô Lương, bệnh viện không có gương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!