Chương 4: Giày vò

Editor: Trà Dâu

Phó Kính Thâm rốt cuộc vẫn không làm khó cô.

Lương Tri không dám ngẩng đầu, tay nhỏ khẩn trương đặt trên ngực hắn, nam nhân liền như vậy nặng nề nhìn cô vài giây, phát hiện thân thể bản thân có chút khác thường, không nhịn được ho nhẹ vài cái che giấu xấu hổ. Thiếu nữ ngây thơ hai mắt đơn thuần, cẩn thận ngẩng đầu nhìn anh.

"Nếu không lần tới, em làm đồ ăn tặng cho anh được không?"

Nhưng mà tiểu cô nương ngây thơ không biết, Phó Kính Thâm là chỉ muốn ăn cô!

Phó Kính Thâm hít sâu một hơi, thu lại ánh mắt, thuận tay thắt dây an toàn cho cô, về lại chỗ của mình.

Cũng may Lương Tri bây giờ, trong tâm trí chỉ là một thiếu nữ mười tám, cái gì cũng không hiểu, không nhận ra ý trong lời nói của Phó Kính Thâm, thấy anh một lần nữa khởi động xe, liền biết Phó Kính Thâm đồng ý với đề nghị vừa rồi của mình.

Lương Tri ngoan ngoãn ngồi một bên, Phó Kính Thâm không nói gì, cô cũng không dám lên tiếng nữa, đôi tay bởi vì khẩn trương nắm chặt đai an toàn trước ngực, rũ mắt, nhìn chằm chằm mũi chân của mình.

Chiếc xe màu đen hoành tráng thật vất vả mới có thể từ trong hẻm nhỏ đi ra.

Vừa rồi Lương Tri hưng phấn chọn mấy món đồ ăn, nhưng thức ăn còn chưa vào miệng, đã bị Phó Kính Thâm kéo lên xe rồi.

Lương Tri lặng lẽ quay đầu nhìn sắc mặt Phó Kính Thâm, nam nhân khuôn mặt lạnh lùng, hơi nhíu mày, giống như là đang nhẫn nại cái gì, lúc anh không cười, bộ dáng khó gần rất đáng sợ, chỉ là... diện mạo lại thật đẹp.

Nhưng cô vừa thu hồi ánh mắt, liền nghe tiếng Phó Kính Thâm trầm thấp nhàn nhạt nói: "Muốn ăn thì về nhà lại cho người làm."

Lương Tri có chút kinh ngạc, tựa hồ trong lòng mình nghĩ cái gì, anh đều có thể đoán được.

"Vâng." Lương Tri nhẹ nhàng đáp lời, ngượng ngùng.

Phó Kính Thâm trầm mặc một lúc lại nói, đột nhiên chuyển đề tài. Lương Tri sau khi mất trí nhớ phản ứng có chút chậm chạp, Phó Kính Thâm đột nhiên đổi đề tài làm Lương Tri suýt không phản ứng kịp.

"Em vừa nói Tiếu... Tiếu gì đó, không thể nào, anh không bao dưỡng cô ta, cũng không bao nuôi người khác, một mình em đã đủ giày vò anh đến thảm rồi..."

Phó Kính Thâm muốn làm chỗ dựa vững chắc cho Lương Tri, dốc lòng an bài sắp xếp, Lương Tri lại càng không muốn ỷ lại vào dù chỉ một chút.

Lương Tri ngẩn ra một lát, khuôn mặt lúc nãy bị doạ trở nên lạnh lẽo bây giờ lại nóng lên, không chỉ khuôn mặt, quanh thân đều cảm thấy nóng, Lương Tri cảm thấy đột nhiên có chút khó chịu.

Ký ức của cô đối với chiếc xe này hoàn toàn trống rỗng, nhưng theo bản năng duỗi tay đến ô điều khiển mày mò, cửa sổ chậm rãi mở ra, xe thể thao tốc độ rất nhanh, gió đêm ào ạt ùa vào trong xe, lạnh lẽo thổi qua khuôn mặt Lương Tri, làm tóc trở nên lộn xộn, lập tức cảm thấy thoải mái hơn không ít.

Nam nhân nghiêng đầu nhìn cô, lo lắng gió lạnh sẽ làm cô bị cảm, lát sau im lặng lại kéo cửa sổ lên như cũ.

Lương Tri không dám thở mạnh, cũng không dám hồi tưởng lại lời nói lúc nãy của Phó Kính Thâm.

Tâm trạng buồn bã bức rức, lại chỉ vì câu nói của Phó Kính Thâm mà tiêu tán không thấy tăm hơi.

Thời điểm tới cửa bệnh viện, Lương Tri đã nghiêng đầu tựa vào ghế dựa mềm mại an tĩnh ngủ, lông mi cong vút run run, làn da trắng nõn như gốm sứ, Phó Kính Thâm tựa sát vào người cô, hơi thờ thơm ngọt của thiếu nữ đều phả lên chóp mũi anh, Phó Kính Thâm hô hấp trở nên nặng nề.

Không biết cả đêm nay một mình cô đã đi qua bao nhiêu con đường, bị Phó Kính Thâm bắt được vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, khóc rồi lại cười làm khổ anh cả đêm, bao nhiêu thể lực đều mất hết thảy, nghe xong câu giải thích "trịnh trọng" của Phó Kính Thâm mới xua được mây đen, một lát sau liền lấy ra thú bông nhỏ không biết có từ lúc nào, ôm vào lòng rồi ngủ.

Chung quy tiểu cô nương đã rất mệt, an an tĩnh tĩnh ngủ, đến mức bị Phó Kính Thâm ôm từ trong xe ra đến phòng bệnh, Lương Tri vẫn chưa tỉnh.

Đèn trong phòng bệnh sáng trưng, vừa nãy khi Phó Kính Thâm vào cửa, một hàng người giúp việc cùng hộ sĩ muốn duỗi tay giúp đỡ, nam nhân khuôn mặt lạnh lùng, sắc mặt nặng nề, ánh mắt sắc bén không cho bất luận kẻ nào nhúng tay.

Mẹ Lâm nhìn Phó Kính Thâm thật cẩn thận đem Lương Tri ôm về trên giường, đắp chăn cho cô, lại duỗi tay vào dưới lớp chăn, nhẹ nhàng xoa cổ chân cho cô, đã đi một đem, cổ chân đã có chút sưng rồi.

______

Ngày hôm sau, thời điểm Lương Tri tỉnh lại hoảng hốt nhìn trong phòng so với những ngày trước lại có thêm không ít hộ sĩ, nhưng lại không có ai là người quen, nữ hộ sĩ lúc trước dạy cô dùng điện thoại không biết đã đi đâu rồi.

Giấc ngủ này rất sâu, lúc Lương Tri tỉnh lại đã là giữa trưa, cô gấp chăn lại, xong xuôi mới bước xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!