Editor: Trà Dâu
_______
Thiếu nữ trong mộng gương mặt trắng hồng, mũi chân trắng nõn, tinh xảo, mềm mại, ngón chân tựa như cánh hoa hải đường, đẹp đến mức làm cho tim gan nam nhân trước mặt đều run rẩy.
Thiếu nữ vô tình câu lấy hồn nam nhân, động tác chủ động mà lại thập phần vụng về trúc trắc, có thể nhìn ra là lần đầu tiên làm chuyện to gan như vậy, hốc mắt ươn ướt bởi vì thẹn thùng mà phiếm hồng, thật làm cho người ta tâm can khó nhịn mà đến gần cô thêm một bước.
Nam nhân mị đó hoặc hình như rất yêu người thiếu nữ. Chịu đựng một lúc, thấy cô bé không chơi nổi nữa, thấp giọng khẽ cười một tiếng, cúi đầu hôn lên mũi chân cô, bàn tay to ôm lấy eo thon mềm mại của thiếu nữ. Mắt đen nhìn cô thật sâu mấy lần, trong chớp mắt đổi khách thành chủ.
Cũng chính là vào lúc này, Lương Tri lần đầu tiên thấy rõ gương mặt người nam nhân, đôi mắt thâm thuý pha dục vọng chiếm hữu. Ngũ quan tinh xảo, môi mỏng hơi nhấp, khoé miệng hơi cười cười, ngay cả hàm răng cũng đều như điêu khắc, vai rộng eo thon, thân hình cao lớn, Lương Tri cô đến bây giờ chưa bao giờ được gặp qua người đàn ông đẹp hoàn hảo đến thế.
Mà lúc này, người nam nhân đó lại vội vàng ôm cô, hôn cô, không ngừng đoạt lấy, dục vọng triền miên.
Lương Tri cho dù ở trong mộng cũng nhịn không được mà đỏ mặt.
Cô bây giờ, mất đi mấy năm ký ức, trở thành thỏ trắng triệt để đơn thuần, giấc ngủ này lại an ổn vô cùng, thiếu nữ không tiền đồ có chuý luyến tiếc cảnh trong mơ, từ từ tỉnh lại.
Ánh nắng bên ngoài xuyên qua khe hở của rèm cửa khép hờ đi vào phòng bệnh, tăng thêm không ít tinh thần phấn chấn.
Thiếu nữ trên giường sắc mặt ửng hồng, trái tim như cũ đập liên hồi, răng trên nhẹ cắn cắn môi, khuôn mặt đầy e lệ cùng bất an, đem toàn bộ thân hình nhỏ xinh chôn trong ổ chăn mềm mại, nói với bản thân ngàn vạn lần không được hồi tưởng, mau mau quên giấc mơ đó đi.
Nhưng mà hiện thực lại không như cô mong muốn.
Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, một nam nhân cao lớn đi vào.
Lương Tri nghe được động tĩnh ở cửa, chậm rãi từ trong chăn nhô ra cái đầu nhỏ xù xù, không có thấy rõ mặt nam nhân, đợi cho anh càng đến gần, trái tim Lương Tri liền không tự chủ được mà bắt đầu đập nhanh hơn.
Khuôn mặt Phó Kính Thâm càng rõ ràng, cư nhiên lại giống nam nhân trong giấc mơ lúc nãy đến chín phần, Lương Tri vừa kinh ngạc vừa thẹn, hận không thể tìm cái khe đất mà chui vào, không rảnh lo chuyện khác, từng chút từng chút lùi về trong ổ chăn, kéo chăn qua kín đầu, đem khuôn mặt nhỏ hồng như máu che lại.
Lương Tri nằm trong chăn có thể cảm giác được, nam nhân đi tới vài bước nữa, đứng bên mép giường của cô.
Cô cố gắng điều chỉnh nhịp tim, càng thêm khẩn trương, khuôn mặt đè ép đến đỏ bừng, không ngừng van xin bản thân.
Phó Kính Thâm mắt đen nhánh nhìn Tiểu Tri Tri nằm trên giường, khuôn mặt không thể nhìn ra là biểu tình gì.
Sau khi cô bị mất trí nhớ, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt. Phó Kính Thâm nhớ kỹ Lục Tuỳ cảnh cáo, đem sự biến thái cố chấp của anh giấu kỹ đi, một lần nữa cùng cô bắt đầu, làm cho Lương Tri thực sự tiếp nhận anh, ỷ lại anh.
Phó Kính Thâm nắm chặt bàn tay, đem xao động trong thân thể vì gặp gỡ Lương Tri mà trỗi dậy đè ép xuống, duỗi tay đem hai hộp điểm tâm ngọt đặt lên bàn nhỏ ở đầu giường cô.
Mùi thơm nhè nhẹ của dâu tây trong nháy mắt hấp dẫn mũi Lương Tri.
Nam nhân cong cong môi, mở miệng hỏi: "Ở nhà vừa mới làm, có muốn ăn hay không?"
Cái này ai có thể nhịn được a, Lương Tri không có tiền đồ chỉ rối rắm nửa giây, lập tức tước vũ khí đầu hàng, tiếng nói mềm mại từ trong chăn truyền ra tới: "Ăn..."
Nhiều ngày như vậy đến nay, trên mặt người đàn ông rốt cuộc cũng có chút tươi cười.
Nhưng mà nụ cười này cũng chỉ tồn tại một lát liền không thấy tăm hơi.
Thiếu nữ chậm rì rì từ trong chăn lộ ra khuôn mặt nhỏ, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Phó Kính Thâm, xung quanh hắn phát ra cảm giác áp bức, làm cô bất giác rụt mình lại.
Lương Tri cẩn thận quan sát Phó Kính Thâm, nam nhân cao lớn đĩnh đạc, ăn mặc không chút cẩu thả, khí chất cao quý, thoạt nhìn cùng với sinh viên nghèo như cô đúng là hai thế giới.
Phó Kính Thâm nhìn Lương Tri biểu tình luôn chuyên chú, không tự giác lại phát ra dục vọng chiếm hữu mãnh liệt như trước, Lương Tri bất giác nghiêng người, né tránh ánh mắt kỳ lạ của Phó Kính Thâm.
Nhưng cho dù là một hành động nhỏ, cũng khó mà thoát khỏi tầm mắt anh, con ngươi Phó Kính Thâm liền u ám.
Biểu tình kia làm Lương Tri nhìn càng thêm sợ hãi, cô không dám tưởng tượng, người đàn ông hàn khí bức người trước mặt là ông xã đã kết hôn với mình ba năm, thậm chí nhớ không rõ, trước đây mình là bởi vì cái gì mà gả cho anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!