Chương 37: Em ấy thích ngươi

Việc Thi Cảnh Hòa đặt tên này cho ta trong danh bạ không đến mức làm ta tức giận.

Thay vào đó là xấu hổ! Thật lúng túng khi nghe mẹ nàng gọi ta là 'Chi Trượng'.

Ta lấy ra kỹ thuật diễn như khi đối phó với khách hàng, làm thanh âm mềm đi một chút, "Dạ ngại quá, phiền dì nói với chị ấy là con không tới được, hẹn chị ấy ngày khác vậy."

"Vậy à... được rồi dì sẽ nói lại." Mẹ Thi Cảnh Hòa cười một tiếng, "Chào con, Chi Trượng."

Dì nói xong câu đó vẫn chưa cúp máy liền, ta loáng thoáng nghe thấy tiếng của Thi Cảnh Hòa.

Là tiếng cười, hơn nữa còn cười rất khoa trương.

Tiếp theo mọi thứ lắng xuống, yên tĩnh, bởi vì cuộc gọi đã cắt đứt, giao diện lại trở về màn hình chính.

Bệnh cảm... ngày càng nặng? Ta không quá tin.

Việc này làm ta nhớ tới lần đầu tiên đến nhà nàng, a không đúng, ta cũng chỉ mới ghé nhà nàng một lần mà thôi, là nàng lừa gạt ta.

Khi đó ta đã rất tức giận, nhưng hiện giờ nghĩ kỹ lại, nàng làm vậy cũng không phải không có lý do, bản chất sự việc chẳng qua chỉ là hiểu lầm.

"Hiểu lầm" thật là làm người phiền não, rất nhiều người bởi vì hiểu lầm mà phải tiếc nuối cả đời. Nếu không phải sau đó Thi Cảnh Hòa đưa ra lời xin lỗi thoả đáng, có lẽ ta vẫn sẽ còn khó chịu bài xích nàng.

Thế giới lại chỉ còn một mình ta, ta thở dài, trở về phòng bổ giấc. Tối hôm qua ta ngủ không ngon, vẫn luôn suy nghĩ về chuyện Mạnh Nhất Sênh, đến cuối cùng đầu phát đau, phải rón rén mở cửa phòng ngủ lấy thuốc uống.

Ngủ một giấc, bên ngoài sắc trời đã tối sầm, màn đêm đã buông xuống.

Qua khe cửa ta thấy có ánh đèn, Tạ Oánh hẳn đã trở lại, ta xoa xoa đầu, mở đèn bàn, cầm điện thoại xem tin tức.

Mạnh Nhất Sênh không có gọi điện tới, chỉ nhắn hai chữ ngắn gọn: [ mình ổn. ]

Ta thở dài, vỗ mặt cho tỉnh táo, trả lời lại một tin:[ vậy thì tốt. ]

Cô ấy không muốn nói chi tiết, là bạn bè ta sẽ không bắt buộc cô ấy.

Ta xuống giường, mở cửa, thấy ở phòng khách ngoài Tạ Oánh còn có thêm một người.

Cô gái này tên là Thành Tư Nhất, ta cùng Tạ Oánh làm nghề này đã hai năm, nhưng Thành Tư Nhất chỉ mới tiến vào vòng tròn này khoảng chừng nửa năm.

Ta chỉ gặp em ấy duy nhất một lần lúc nhóm Tiểu Tự tổ chức hoạt động offline, em ấy cũng có mặt. Còn lại chỉ nghe qua miệng Tiểu Tự hoặc Tạ Oánh. Ta không có WeChat riêng của em ấy, nhưng chúng ta có chung một group chat, chẳng qua group đó lâu rồi không có ai nhắn gửi gì.

Có thể nói Thành Tư Nhất là ngôi sao đang lên trong giới chúng ta. Em ấy trẻ đẹp, giá cả phải chăng, chịu thương chịu khó, năng lực nghiệp vụ giỏi.

Tiểu Tự cũng từng đùa rằng Thành Tư Nhất chính là một 'Lục Chi tiếp theo'. Trong vòng một năm có lẽ mức giá em ấy định ra sẽ không sai biệt lắm so với mức giá của ta.

Ta: Oh...

Ta không có cảm giác gì, hiện tại ta rất tuỳ hứng, đặc biệt là sau sự kiện Tần Ất Văn, ta càng thêm 'Phật hệ' *, trước mắt chỉ tiếp mỗi đơn hàng của Viên Tâm Nhụy.

Tâm hồn ta dần dần già nua, không còn bốc đồng như trước, nếu không thì ta đã mặc kệ nhiệm vụ Thi Cảnh Hòa mà tiếp nhiều đơn khác. Thật đấy, không hề nói phét. : )

Thành Tư Nhất vừa thấy ta, liền vui vẻ đứng lên, lễ phép gọi ta: "Lục tiền bối."

"A...... em cứ gọi Lục Chi hoặc Chi Chi là được." Ta không quen người khác xưng hô trịnh trọng như vậy, nghe giống như ta già lắm, rõ ràng ta mới 24 tuổi!

Đương nhiên, so với gái trẻ 22 tuổi như Thành Tư Nhất, ta xác thật có 'già' hơn một chút.

Ta nhìn Tạ Oánh, dùng ánh mắt hỏi cổ vì sao Thành Tư Nhất ở đây.

Tạ Oánh đang muốn trả lời nghi vấn của ta, Thành Tư Nhất lại đột nhiên mở miệng: "Chuyện là vầy, chị Chi Chi, lần này mọi người quyết định tổ chức hoạt động du lịch tập thể, em là người lên kế hoạch, muốn tới nghe ý kiến hai chị một chút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!