Chương 35: Giống như bạn gái tình đầu của em sao?

Cơn buồn ngủ của ta cũng giống như cái tin bị rút về kia, hoàn toàn mất tăm.

Ta liếm liếm môi, chờ đợi Thi Cảnh Hòa gửi lại cho ta cái gì đó.

Nhưng thời gian trôi qua một phút hai phút, Thi Cảnh Hòa vẫn không có động tĩnh.

Ta:? Không thể tin được.

Ta xác định mình không có hoa mắt, nàng đã gửi "thương vậy".

Rút về thì cứ rút về, ta là đang chờ nàng nhắn thêm tin gì đó đại loại như "gửi nhầm rồi", nhưng không có kế tiếp.

Không có gì hết.

Ta thở hắt ra một hơi, có bất đắc dĩ cũng có chút vô lực.

Hai chữ "thương vậy" có gì đâu mà phải rút về chứ? Bạn bè bị thương, đau lòng đối phương không phải thực bình thường sao?

Ta nhìn chằm chằm khung chat với Thi Cảnh Hòa, chờ đợi dòng ghi chú[ đối phương đang gõ phím ......].

Nhưng thời gian lại qua thêm hai phút, vẫn là không có tin tức gì.

Ta xoa xoa giữa mày, quăng điện thoại qua một bên đi tắm.

Trong lúc tắm, ta vẫn mải mê suy nghĩ không biết chút nữa trở ra thì có tin nhắn nào từ nàng hay không.

Nhưng không có chính là không có, ta sấy tóc xong xuôi cũng không chờ được dù chỉ một tin.

Nói không rõ trong lòng là cảm giác gì, khả năng thất vọng nhiều hơn một chút.

Bởi vì...... hai chữ kia thật sự không có gì đáng phải rút về a.

Ta lại bắt đầu đau đầu, vuốt trán cắn môi vào phòng ngủ uống thuốc.

Bởi vì đau đầu, nằm xuống cứ khó chịu trở mình tới lui, sau đó thuốc có tác dụng mới ngủ được.

Ngày hôm sau tỉnh dậy là do điện thoại đánh thức, chỉ mới hơn 9 giờ sáng, người gọi là Mạnh Nhất Sênh, cô ấy chỉ kêu ta: "Chi Chi."

Ngữ khí cô ấy rất khác thường, giọng mũi dày đặc, tiếng khóc xen lẫn nghe không rõ âm.

Vừa nghe là thấy không phải chuyện tốt, ta vốn đang mơ màng nháy mắt liền thanh tỉnh.

Ta ngồi dậy, vội vàng hỏi: "Làm sao đó?".

Ta có chút không biết làm sao, "Đừng có khóc, đừng khóc được không."

Cô ấy đang hút hít mũi, thậm chí còn nấc lên một cái, nhưng vẫn không nói cái gì, ta nôn nóng tiếp tục hỏi: "Có chuyện gì vậy? Nhất Sênh, nói cho mình nghe đi."

Hôm nay lại là một ngày không có ánh mặt trời, ta nhìn ra ngoài cửa sổ, thậm chí còn có dấu hiệu muốn mưa, mây đen dày đặc.

Trong điện thoại Mạnh Nhất Sênh vẫn đang thút thít, thường xuyên gọi tên ta, chứ không chịu nói gì khác.

Ta tính toán dậy thay đồ trực tiếp đến nhà tìm cổ, vì thế ta cầm di động mở loa ngoài vào phòng tắm rửa mặt.

Lúc miệng ta tràn đầy kem đánh răng, ta rốt cuộc nghe thấy cô ấy nói một câu, thế nhưng lại làm ta khiếp sợ không thôi.

"Nghiêm Hà ngoại tình."

Cô ấy nói xong thì thở dài một hơi, ta nghe rõ rành mạch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!