Ta ngượng ngùng cười, cho Tạ Oánh một ánh mắt, cô ấy đúng lúc ngậm miệng lại.
Nhưng Tạ Oánh tâm tình không tốt, biểu tình cũng uể oải, cuối cùng quăng lại dĩa đồ ăn trên bàn, đứng lên nói: "Chi Chi, ngươi giúp dọn rửa chén dĩa nha, ta đi tắm ngủ trước."
"Ừa."
Ta đáp ứng, trong phòng khách chỉ còn lại ta và Kim Lâm, hai người giương mắt nhìn nhau. Ta liếm liếm môi, ý đồ đem bầu không khí nhẹ nhàng một chút, sau khi ho khan một tiếng, ta nói: "Chuyện đó...".
Kim Lâm nhìn ta chằm chằm, cắt ngang lời ta, ngữ khí nghi hoặc, "Chị... Sao hôm qua lúc trên xe chị không nói chuyện này?".
Trong lòng ta thiên hồi bách chuyển, cuối cùng đành nói dối: "Muốn chờ đến lúc theo đuổi được mới nói em nghe, như vậy càng có cảm giác kinh hỉ, không phải sao?".
Không thể không nói dối a, nếu chân tướng bị phanh phui, hình tượng của ta trong mắt Kim Lâm khẳng định sẽ sụp đổ.
Kim Lâm vẫn có vẻ không tin, ta đứng dậy thu thập bàn ăn, em ấy cũng giúp một tay.
Ta suy nghĩ một chút, nói: "Kim Lâm Lâm, chị Tạ Oánh là lỡ miệng, em ở trước mặt bạn gái không nên giống vậy nha, cần phải bảo mật chuyện này như chuyện chị giả làm chị họ em vậy đó, trăm ngàn lần không thể nói."
"Tại sao chứ?" Kim Lâm phát ra nghi vấn, "Nếu Sầm Toàn nói cho cô cô biết, như vậy không phải hai chị sẽ có thể mau chóng bên nhau sao? Tụi em còn có thể trợ lực giúp chị."
Ta: "......" quả nhiên là còn con nít.
Ta nhìn em ấy, tận tình khuyên bảo: "Đúng là chị muốn theo đuổi chị ấy, nhưng lỡ chị ấy không thích chị thì sao? Em ngẫm lại đi, nhiều năm như vậy, chị ấy vẫn luôn độc thân, có thể thấy được lúc trước cô người yêu kia để lại tổn thương nghiêm trọng cỡ nào, hơn nữa mấy năm qua khẳng định càng có nhiều người đẹp hơn chị ưu tú hơn chị theo đuổi chị ấy, họ còn chưa thành công, vì cái gì chị sẽ thành công chứ?".
Ta đem suy nghĩ bản thân nói vào, còn đặc biệt tán đồng mà bổ sung câu: "Đúng không?".
Kim Lâm cái hiểu cái không gật gật đầu, em ấy mấp máy môi, tựa hồ còn có chuyện muốn nói, ta ôm chén dĩa trong tay, nghiêm túc nói: "Chuyện chị với chị ấy, em giữ trong lòng được rồi, vẫn là câu nói kia, không thể nói cho Sầm Toàn." Ta dừng một chút, nhè nhẹ thở dài, "Chị của em đó hả mấy năm nay không có nói yêu đương với gái nào, chị cần thời gian, để chị chậm rãi từ từ đuổi tới."
Nhìn bộ dáng Kim Lâm có vẻ đã bị ta thuyết phục, hơn nữa trước giờ em ấy rất nghe lời, em ấy gật đầu, "Được rồi, em đã biết."
Vào phòng bếp, ta rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, lừa dối thật không dễ dàng.
Biết được người cũ của Thi Cảnh Hòa là con gái, quả thực là niềm vui ngoài mong đợi.
Ta phảng phất thấy một ngàn vạn ở phía xa hướng đến gần, vẫy tay nói: Lục Chi, mau tới, ta chờ ngươi đã lâu.
Để một ngàn vạn chờ lâu như vậy thật là tội lỗi, ta cười chạy vội về phía nó, kết quả nó lại biến mất.
Ta cũng tỉnh.
Quá mức vui vẻ khi biết được chân tướng sự tình, ngay cả giấc mơ cũng thể hiện đầy đủ tâm tình của ta.
Nếu cuối cùng một ngàn vạn không có biến mất thì tốt quá, ta buồn bã mất mát, rời giường rửa mặt.
Kim Lâm ngủ ở phòng khách, sô pha cũng đủ lớn, chăn cũng đủ mềm mại, ta từng thử nằm qua, thật sự không có gì khác so với nằm trên giường.
Em ấy còn ngủ, thực an tĩnh, nửa khuôn mặt vùi trong chăn, hươu cao cổ cũng ở bên cạnh đầu nằm.
Ta rón rén đi qua chỉnh lại chăn, đem cái mũi em ấy lộ ra bên ngoài để hô hấp thông thuận hơn.
Đứa em gái này thật sự đáng yêu hiểu chuyện, lại trẻ trung thanh thuần.
Ta sờ sờ mặt mình, cảm thấy bản thân gần đây làm lụng vất vả quá nhiều, da ngày càng thô ráp.
Nội tâm kêu rên một tiếng, nhận mệnh đi phòng tắm nghiêm túc rửa mặt.
Hiện tại mới 9 giờ sáng, so với bình thường, hôm nay đã tính là dậy sớm.
Từ phòng tắm ra tới, Tạ Oánh đã ngồi ở bàn ăn, cô ấy gọi đồ ăn mang đến, cháo trắng bánh quẩy linh tinh, ngoắc tay ý bảo ta ngồi xuống cùng nhau ăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!