Chương 27: Sự cố

Nói xong ta lại cảm thấy tâm tình mình quá kích động, miệng nhếch lên một cái, "Ha ha". Hay lắm! Nàng dám dùng hài âm kêu ta là đồ ngu.

Thi Cảnh Hòa đã rời ra giữ khoảng cách bình thường, khóe miệng giương lên, mi mắt chớp chớp, làm bộ nghi hoặc hỏi: "Oh? Làm sao em biết nhũ danh của chị là Hòa Hòa?".

Lại là hài âm.

Ta nhìn con ngươi đen nhánh của nàng, trong đó ánh lên ý cười vui sướng bởi vì xuyên tạc ta thành công.

Ta mím môi, lại nghe nàng nói: "Hôm qua câu chị nói có vấn đề."

Ta sửng sốt: "Câu nào?".

"Hỏi em có phải muốn nhận chị làm cháu gái không đó". Thi Cảnh Hòa thoạt nhìn đứng đắn vô cùng, nàng đứng khoanh hai tay, tay phải vuốt ve cằm, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, qua hai giây, nàng nghiêm túc trả lời, "Em họ em cùng cháu gái chị yêu nhau, hai đứa nó cùng chung thế hệ, mà em là chị họ Kim Lâm, đại biểu em cùng Kim Lâm cũng cùng thế hệ, như vậy tính ra...... em có phải cũng nên gọi chị là cô? Vậy chị nhận em là cháu chị mới đúng?".

Ta:?

Ta nhịn không được, lại bức xúc: "Thi Cảnh Hòa. Chị cái đồ chết tiệt!".

Ta thật muốn bịt miệng nàng lại, nhưng tính khả thi quá thấp, nên đành thôi. Tuyệt đối không phải bởi vì ta không dám.

Thi Cảnh Hòa thấp giọng cười hai tiếng, giơ tay chụp lấy bả vai ta: "Không nhây nữa, chị phải chạy trở về làm việc." Dứt lời nàng liền mở ra cửa xe muốn đi.

Ta "Hây dà" một tiếng kéo lại lực chú ý, nàng dựa cửa xe nhìn ta: "Làm sao? Thật muốn làm cháu gái chị? Chị thu phí đó nhé."

"......" Ta thở ra một hơi, hỏi nàng, "Hiện giờ không phải đã tan tầm rồi sao? Còn phải đi về làm việc? Hơn nữa hôm nay là chủ nhật đó."

"Không a." Thi Cảnh Hòa vuốt vuốt tóc, "Chị là bà chủ, thời gian làm việc là do chị tự quyết định". Nói tới đây nàng liền lộ ra vẻ mặt khó hiểu, "Nhưng thật ra em đó, Lục Chi, em tìm được công việc mới hay chưa?".

"......" Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị hỏi vấn đề này, ta liếm môi dưới, trả lời, "Không có việc gì, tìm được hay không đều không sao."

Ngay từ đầu xuất hiện trước mặt các nàng chính là hình tượng nhân viên văn phòng, sau đó lại nói mình từ chức, nhưng đã qua lâu như vậy mà ta còn không có tìm "công việc mới", cũng khó trách nàng sẽ hỏi ta.

Phí người mẫu trước đó thật sự nhiều, cộng thêm ta vốn có tiền tiết kiệm, nếu cảm thấy thiếu tiền, ta chỉ cần nhận một cái nhiệm vụ cũng đủ rồi.

"Ừm, vậy nếu có gì khó khăn..." Đang lúc ta tưởng nàng sẽ nói "có thể tìm chị", nàng lại nghiêng đầu cười một chút, "Thì tự chịu đi nhen."

Nói xong nàng mở cửa xe ngồi vào trong, không bao lâu chiếc xe hơi màu đỏ liền mất hút khỏi tầm mắt của ta.

Ta:......

Đúng là chúng ta thật sự không có quan hệ tốt đến mức khi gặp nạn đối phương liền chi viện. Ta cùng nàng chỉ là đang trên đường phát triển tới dạng này mà thôi, cũng có khả năng là một mình ta đơn phương tự cho là vậy.

Thi Cảnh Hòa không thiếu bạn bè, mặc dù ta chỉ mới gặp qua Bùi Khả Nhiên nhưng qua Weibo của nàng, ta biết là có rất nhiều.

Nàng còn hai cô bạn thân nữa, chẳng qua một người ở Kỳ thành một người thì ở Liễu thành, lần trước nàng đi Liễu thành công tác, còn phát Weibo nói là đang đi chơi cùng bạn thân. Nàng ở Vân thành, bởi vậy không có thường xuyên gặp mặt họ.

Trừ lần đó ra, nàng còn có đăng vài bài khi nhóm bạn nổi tiếng trên mạng họp offline cùng nhau. Mấy cái này chỉ mới là mặt ngoài, trên thực tế nàng có bao nhiêu bạn tốt chơi thân với nhau ta cũng không biết.

Nàng không thiếu bạn bè, cần gì đến một người bạn động một chút là giận nàng như ta.

Tức giận là ta muốn sao? Đương nhiên không phải. Ta hẳn là muốn ngụy trang bản thân cho tốt, cho dù có tức giận cũng phải lộ ra gương mặt tươi cười. Chính là có đôi khi lại cảm thấy như vậy sẽ làm Thi Cảnh Hòa cho rằng ta không chân thật, cho rằng biểu hiện của ta quá giả dối, đang cố ý tiếp cận nàng cũng nên.

Dù thực tế, ta vốn giả dối vì mỗi lần liên lạc tiếp xúc nàng, ta đều mang tâm thái đang làm nhiệm vụ. Nhưng mà chuyện này không thể để nàng biết để nàng đoán được a! Bằng không một tháng nỗ lực vừa qua chẳng phải sẽ thất bại trong gang tấc sao!

Tuy rằng... ta cũng không có làm cái gì gọi là nỗ lực, trong thời gian này còn tiếp nhiệm vụ khác, tâm tình không tốt lại trầm cảm ít ngày, một tháng cứ như vậy lắc lư trôi qua. Còn có năm tháng, trong năm tháng ta có phá được tường thành nội tâm của Thi Cảnh Hòa hay không đây?

Ta không chắc, nhưng kế tiếp ta nhất định sẽ tận lực.

Trước mắt ta phải xử lý cho xong một chuyện, đó chính là Tần Ất Văn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!