Trong tiết đọc sách buổi sáng, Diệp Khâm mắng chửi Chu Phong ngồi cùng bàn: "Tôi đã nói là cái chiêu rách nát này của cậu không dùng được mà."
Chu Phong vò đầu: "Không đúng tý nào, Di Nhiên lúc nhận được bữa sáng đều vui lắm mà."
Diệp Khâm lấy điện thoại ra lên baidu, chỉ cho Chu Phong xem: "Mẫu câu yours s… s (trân trọng) này, bình thường đều được sử dụng trong thư từ trao đổi thương mại chính thức, cậu còn bảo tôi dùng lovely… Đáng yêu cái rắm ấy, xấu hổ chết đi được."
Chu Phong rút chiếc card ra nhìn một chút: "Mịa nó, khẳng định là Trình Phi Trì cố ý, bữa sáng rõ ràng là đưa đến cho cậu ta, thế mà cậu ta lại nói cậu đưa nhầm người rồi?"
Diệp Khâm trợn mắt lên: "Phí lời, nếu không thế thì sao lại dùng kiểu ký tên như vậy để châm biếm tôi."
Chu Phong: "Vậy chúng ta tiếp theo phải làm thế nào bây giờ?"
Diệp Khâm không biết, cậu cứ nhìn thấy túi giấy màu hồng kia là lại thấy phiền lòng, vươn tay ra vỗ vào Liêu Dật Phương đang học thuộc từ đơn: "Lớp trưởng ăn sáng này."
Liêu Dật Phương quay lại, đẩy cặp kính mắt lên: "Tôi ăn rồi, cậu đưa cho bạn học nào cần đi." Sau đó mặt cậu ta đầy cảm động nói: "Tôi biết ngay là bạn học Diệp không có thay đổi mà, cậu vẫn luôn là tiểu thái dương (mặt trời nhỏ) đáng yêu của bọn tôi."
Diệp Khâm bây giờ không thể nghe nổi hai từ "đáng yêu" này, cậu cảm thấy đó là cả một sự sỉ nhục, nghiến răng nghiến lợi nở một nụ cười không thật: "Bây giờ không phải là mặt trời nhỏ nữa rồi mà là sấm chớp mưa bão nhé."
Buổi chiều trời thật sự đổ mưa, tiết Thể dục đổi thành tiết tự học.
Lão Tôn giáo viên chủ nhiệm đang ngồi trên bục giảng, Chu Phong ôm điện thoại trốn sau chồng sách xếp cao lên, lập một nhóm chat trên QQ có tên là "Khâm ca xông lên".
Chu Phong: [Trước khi vào nhóm là phải đổi tên nhé, đám ngu ngốc các cậu cứ hai tiếng lại đổi tên tài khoản một lần, ma mới biết ai là ai]
Phàm:[Sửa rồi]
Diệp Khâm: […]
Chu Phong: [Đổi tên đầy đủ! Đừng có để từng chữ từng chữ một nhảy lên như thế, A Khâm kỵ lắm đấy!]
Đoạn này chính là vì ai đó để lại một chữ Trì trong chương trước.
Triệu Dược: [Làm sao vậy, ra trận không thuận lợi sao?]
Chu Phong: [Học bá kia trả lại hết đồ ăn sáng rồi, còn để lại một câu kỳ quái, chọc tức A Khâm nữa chứ]
Lưu Dương Phàm: [Lần trước tôi đã bảo chiêu này không được, các cậu cứ nhất định phải thử cơ]
Cái ngày Diệp Khâm hạ quyết tâm phải xử lý Trình Phi Trì, bốn người bọn họ liền ngồi cùng nhau mở một cuộc họp ngắn, trọng điểm buổi thảo luận chủ yếu là xử như thế nào, làm thế nào mới khiến người kia nhận được giáo huấn.
Lúc mới đầu, mấy người họ đối với mối cừu hận đột nhiên xuất hiện này của Diệp Khâm cũng cảm thấy quái lạ, Diệp Khâm đương nhiên không thể nói ra sự thật, đành phải đem chuyện xe đạp thêm bớt một tý tô vẽ cho mình thành hình tượng anh hùng nói nghĩa khí, xông ra đối phó với Trình Phi Trì nham hiểm giả dối, dẫn đến sự ủng hộ mạnh mẽ từ phía Chu Phong: "Thật mẹ nó huênh hoang mà, tôi đã bảo là không thể tha cho tên này được.
Không cho cậu ta nếm thử chút dạy dỗ, thì sau này cậu ta ở Lục Trung của chúng ta càng làm xằng làm bậy thêm mà thôi!"
Cả bọn bàn bạc nửa ngày, cũng không nghĩ ra được một kế hoạch hữu hiệu hoàn hảo nào cả. Ngay cả chuyện viết một tờ giấy to nói Trình Phi Trì là đồng tính dán lên bảng tin của trường cũng nghĩ đến rồi, nhưng Triệu Dược lại nói không được, nếu Lục Trung đã nhận cậu ta có nghĩa là không quan tâm đến vấn đề kia, hoặc cân nhắc đến việc năng lực của học sinh quan trọng hơn những lời đồn đại đó.
Hiện nay độ khoan dung của xã hội đối với những người đồng tính càng ngày càng cao, nghe đâu luật kết hôn đồng tính còn được trình lên Quốc hội chờ xem xét, việc này nếu như bị tuồn ra có thể đối với cậu ta không tạo thành bất cứ đả kích gì.
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng "Không bằng như vậy đi," Lưu Dương Phàm vẫn luôn yên lặng nghe mấy người họ bàn nhau, lúc này lại đột nhiên lên tiếng: "Cậu ta không phải là thích con trai sao? Tìm một người đến quyến rũ cậu ta, đùa giỡn cậu ta sau đó thì quăng đi, loại đả kích về tâm hồn này so với đả kích từ bên ngoài mạnh hơn nhiều lắm."
Chu Phong cảm xúc mãnh liệt vỗ tay bộp bộp, khen cậu ta không hổ là lớn lên trong đại gia tộc thường xuyên đấu đá lẫn nhau, quá sành sỏi.
Cả bọn tìm được lối suy nghĩ mới, nhưng lại vì kế hoạch tìm ứng cử viên mà lâm vào âu sầu.
"Đầu tiên, người này phải là người của chúng ta." Chu Phong vuốt cằm nói.
Lưu Dương Phàm nhếch miệng cười lên: "Còn phải xinh đẹp nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!