Câu chuyện tiếp theo phát triển theo hướng kỳ dị vượt qua cả tưởng tượng của Diệp Khâm.
Trong phòng riêng của quán net cách âm không được tốt lắm, Liêu Dật Phương ngồi bên tay trái trong khi Trình Phi Trì ngồi bên tay phải còn Diệp Khâm thì bị kẹp ở giữa, nghe hai bọn họ thảo luận những đề Toán mà cậu không hiểu, trong đầu Diệp Khâm cứ vang lên những tiếng ong ong, cảm thấy mình hệt như đứa thiểu năng đi nhầm vào doanh trại của các học bá.
"Bạn học Diệp," Liệu Dật Phương hẳn là sợ cậu buồn chán, bèn lấy ra từ trong cặp một quyển sách tổng hợp đề Hóa, lật tới phần hai các đề kiến thức cơ bản, nói, "Phần này cậu học yếu nhất, ngồi đây làm một ít đi, vừa khéo để bạn học Trình giảng cho cậu dễ hiểu."
Diệp Khâm liên tục xua tay: "Thôi thôi, bài tập giáo viên cho, tôi còn chưa làm xong, tôi về trước…"
Liêu Dật Phương lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Không phải chứ? Bài tập giáo viên cho đều là lấy từ trong sách ra thôi mà! Tôi đã viết hết ra đây rồi, cậu lấy của tôi mà dùng, tôi còn khoanh tròn trọng tâm viết lời giải đơn giản, tiện cho cậu dễ hiểu."
Đối diện với phương thức giáo dục kiểu mẹ già nhai nát cơm mới mớm cho con cái như thế này, Diệp Khâm không nói ra lời từ chối được, đành phải chậm rãi nhận lấy quyển sách kia, tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại của chính mình, rụt người về chính giữa mơ mơ màng màng làm bài tập.
Mãi đến tận khi thẻ lên mạng của Trình Phi Trì hết giờ, ba người mới thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi.
Thời điểm chạng vạng người đến lên mạng bắt đầu nhiều lên, Liêu Dật Phương mở rộng hai cánh tay giống như che chở cho hai bạn học cùng đi ra ngoài, khi đến cửa còn nghiêm túc nhắc nhở bọn họ, nói: "Chỗ này buổi tối có không ít thanh niên lêu lổng, tìm tư liệu xong thì tuyệt đối đừng ở lại."
Diệp Khâm ngoài miệng thì đáp ứng, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ "chỉ có cậu mới đến cái chỗ này học bài mà thôi". Vừa nãy đi vào phòng riêng của Trình Phi Trì, trên màn hình rõ ràng là hiển thị giao diện của hòm thư, chỉ không biết anh ta đang định gửi thư gì.
Nói không chừng có khi lại gửi cho Diệp Cẩm Tường cũng nên, bởi ông ta là người thích trưng ra cái vẻ bề trên, có cái chuyện to chuyện nhỏ gì cũng bắt nhân viên gửi thư báo cáo, đến cả cỡ chữ, kiểu cách cũng phải theo quy định, lần trước tự dưng còn nảy sinh ý nghĩ bất chợt bảo Diệp Khâm viết một phần tổng kết học kỳ gửi cho ông ta xem.
Lúc đi ra đến bên ngoài, Liêu Dật Phương còn tràn đấy hứng khởi muốn mời mọi người đi ăn tối, thế nhưng bỗng nhiên lại vỗ vào đầu mình bốp một cái: "Haizz ban nãy nói chuyện lâu như thế rồi mà tôi lại quên giới thiệu hai cậu với nhau, chúng ta vừa ăn vừa nói đi."
Diệp Khâm không muốn ở cùng Trình Phi Trì nữa, vội bảo: "Quen mà quen mà, Trình Phi Trì, học bá lớp bên."
"Bạn học Diệp quen bạn học Trình sao? Sao tôi lại không biết nhỉ…" Liêu Dật Phương hoài nghi nói.
Trình Phi Trì nhìn Diệp Khâm, mang theo bộ dáng mong được nghe tường tận.
Đầu lưỡi Diệp Khâm líu lại: "Thì thì thì là quyển bài tập lần trước lớp trưởng photo đó, chẳng phải là do tôi đi trả lại à, lúc đứng ở bên ngoài cửa sổ đã trông thấy người rồi."
"Thì ra là như vậy." Liêu Dật Phương chân thành nói, "Bạn học Trình không chỉ thành tích tốt, mà còn rất đẹp trai nữa, thấy một lần liền nhớ kỹ cũng không có gì ngạc nhiên… Ý, lần trước tiết Thể dục lúc cậu rớt từ trên xà xuống chính là bạn học Trình đỡ cậu mà nhỉ?"
Diệp Khâm gật đầu tán thành, trong lòng chột dạ muốn chết. Cậu và Trình Phi Trì không phải cái kiểu có duyên gặp gỡ đâu nhé.
"Vậy bạn học Trình có quen bạn học Diệp không? Tôi và cậu ấy từ hồi lớp mười đã học chung một lớp, bạn học Diệp chính là tiểu…"
"Tiểu ca ca, mọi người đều gọi tôi như vậy." Diệp Khâm cắt ngang lời của Liêu Dật Phương đang nhiệt tình giới thiệu, giờ phút này rốt cuộc cậu cũng hiểu vì sao mà Chu Phong lại muốn bịt miệng lớp trưởng lại như thế, chỉ cần cho cậu ta cơ hội là Liêu Dật Phương có thể bla bla nói nhiều như súng liên thanh không chịu ngừng lại.
"Ồ?" Trình Phi Trì có vẻ như cảm thấy rất hứng thú, "Cậu bạn học Diệp này, tôi ngược lại không có ấn tượng gì, không bằng tìm một quán ăn ở gần đây, vừa ăn vừa nói chuyện đi."
Thời điểm ngồi trong quán cơm nhỏ gần Lục Trung, Diệp Khâm buồn bực đến mức muốn rứt tóc.
Trình Phi Trì rõ ràng là cố ý, anh ta biết lúc mình ở quán net đã vô tình nghe được bí mật của anh ta, trước mặt lớp trưởng làm bộ không quen Diệp Khâm chính là muốn uy hiếp tạo áp lực, muốn cậu phải tự giác ngậm miệng.
Diệp Khâm vừa nghĩ vừa làm tội làm tình tờ giấy ăn trong tay, xé nó thành từng sợi một, còn trào dâng xúc cảm muốn dùng tay xé nát người đối diện nữa.
Các quán ăn gần trường giá cả đều rất ưu đãi, Liêu Dật Phương tự quyết gọi hai món một canh, lúc cậu ta ngồi xuống thấy hai người kia ngồi đối diện nhau mà đều không nói câu nào, đành mở lời làm nóng bầu không khí: "Đều đói cả rồi nhỉ? Quán này đồ ăn lên hơi chậm một chút thế nhưng ăn ngon lắm, buổi trưa mà tôi không kịp về nhà toàn qua đây gọi một món xào với một bát cơm, ăn no thì đến chiều mới có sức mà học được."
Diệp Khâm ngước mắt lên nhìn xung quanh, vài chiếc bàn gỗ loang lổ vết sơn, trên tường treo một chiếc TV bị nhiễu hình, trông thế nào cũng thấy nát quá mức, không biết đồ nấu ra có ăn được không nữa.
Cậu lặng yên nhấc cánh tay lên khỏi mặt bàn bóng mỡ, lúc quay đầu lại liền trông thấy trên chiếc đĩa trước mặt mình xuất hiện mấy viên kẹo.
"Ăn tạm cái này trước đã." Trình Phi Trì nói.
Nhãn hiệu của loại kẹo này, Diệp Khâm đã từng ăn, vị sữa bò là loại cậu thích nhất, lúc này quả thật cũng có hơi đói bụng, thấy Liêu Dật Phương không khách sáo xé vỏ kẹo ra, cậu cũng rụt rè cầm lên một cái, nhanh chóng xé vỏ ra bỏ vào miệng.
Bởi vì đói bụng nên lúc ăn cơm ba người đều cực kỳ yên lặng, nguyên liệu nấu ăn của quán này tươi ngon, gia giảm vừa đủ, bất ngờ phá vỡ cái nhìn phiến diện đối với những quán ăn bình dân của Diệp Khâm, hơn nữa buổi trưa cậu cũng chẳng ăn được mấy, thế nên bây giờ chỉ cần một đĩa trứng xào cà chua cậu cũng có thể một hơi đánh bay hai bát cơm.
Lúc tính tiền, Diệp Khâm theo thói quen móc tiền ra mời khách, nhưng Liêu Dật Phương kiên quyết không đồng ý, nói: "Bạn học Diệp, cậu như vậy là không đúng đâu, chúng ta sau này còn rất nhiều cơ hội cùng nhau ăn cơm mà, nếu như đều là cậu mời thì trong lòng chúng ta đều không thấy thoải mái đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!