Nguyên cả một tuần, sau khi tiết sương giáng (*) qua đi, thời tiết của thủ đô dần trở nên lạnh hơn, nhưng Diệp Khâm vẫn chưa quên được chuyện đó.
(*)= Sương giáng () là một trong một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 23 hay 24 tháng 10, khi ở 210° ( bằng 210°). Đây là một khái niệm trong công tác lập của các nước chịu ảnh hưởng của nền cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Sương mù xuất hiện (theo wikipedia).
Bên trong Lục Trung sóng yên bể lặng, không nghe thấy có ai bị xử lý hay kỷ luật gì đó, điều này khiến cậu thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vừa nghĩ thế thì lại thấy mình ngốc, sao tự dưng lại yếu lòng, để anh ta bị kỷ luật, bị tạm giam không phải tốt lắm sao?
Cha Diệp Khâm đi công tác về, mua cho cậu một chiếc đồng hồ kiểu thể thao của nhãn hiệu Patek Philippe, cậu nhìn thấy chiếc đồng hồ kia lại nhớ đến ngày hôm đó, đeo vào được một lúc liền bĩu môi không vui rồi tháo ra.
Diệp Cẩm Tường cho là cậu không thích kiểu này, liền bảo cậu lên trang web chính thức của hãng tự chọn lại lần nữa.
Diệp Khâm lườm một cái, nói: "Con cần cái này để làm gì? Ở trường cũng có cho đeo đâu."
Tâm trạng của Diệp Cẩm Tường không tồi, hiếm thấy ông ta không nổi giận, kiên nhẫn nói: "Đồng hồ tượng trưng cho thân phận và phẩm vị (**) của một người đàn ông, sau này con sẽ hiểu."
(**)= Phẩm hạnh và địa vị trong xã hội (theo từ điển Hán Nôm).
Diệp Khâm không muốn hiểu, cậu chỉ cảm thấy hơi thở nhà giàu mới nổi trên người cha mình mười năm nay vẫn như vậy thậm chí ngày càng nồng đậm hơn.
Năm ấy khi ông ngoại cậu còn chưa mất, Diệp Cẩm Tường thích học theo cách ăn mặc cùng lời nói cử chỉ của ông, không thể đợi được nữa mà muốn mau chóng bước lên địa vị cao trong xã hội, cái trò hề chỉ vì cái lợi trước mắt ấy đến cả Diệp Khâm lúc ấy còn nhỏ cũng nhìn ra được.
Tất cả những ôn hòa khiêm nhường trên người Diệp Cẩm Tường đều là để ngụy trang, nếu không phải ông ta có được vẻ bề ngoài, sao có thể lừa được La Thu Lăng đi theo không rời không bỏ đây?
Nói đến dáng vẻ bên ngoài, Diệp Khâm không kiềm được lại liếc nhìn cha mình một cái, tướng mạo của Diệp Cẩm Tường thiên về anh tuấn, ngũ quan sáng sủa lập thể, cùng với ai kia là cùng một loại hình.
Diệp Khâm càng ngày càng thêm xác định, cái người kia chính là đứa con hoang của Diệp Cẩm Tường. Hôm trước cậu lại đạp xe loanh quanh đến tiểu khu Ngọc Lâm, trèo lên tầng có căn hộ 304, còn đứng trước cửa căn hộ đó, đột nhiên cậu nghe thấy bên trong có tiếng động, bèn lập tức chạy xuống một tầng, trốn ở chỗ ngoặt của cầu thang quan sát người phụ nữ đi ra mở cửa.
Người phụ nữ kia có thân hình gầy gò, bước chân xiêu vẹo, đi được hai bước đã phải chống vào tường ho khan, bà ta đi vứt rác với đoạn đường chỉ có chừng mười thước (***) mà phải đi mất hơn ba phút. Diệp Khâm mới đầu còn tưởng bà ta là một tuyệt sắc mỹ nhân cơ, thế nhưng vừa quay người lại thì chỉ nhìn thấy một người phụ nữ trung niên bình thường còn có vẻ xanh xao vàng vọt.
(***) = một thước bằng 33cm.
Nếu nhìn vào đường nét trên khuôn mặt, lúc còn trẻ có lẽ cũng thuộc dạng xinh đẹp, nhưng tiếc rằng tháng năm đã lưu dấu trên người ba ta những dấu vết tang thương quá mức sâu sắc, Diệp Khâm gắng gượng để mình có một cái nhìn khách quan hơn nhưng không làm cách nào để bới ra được một chút gọi là sức hấp dẫn.
Vì vậy Trình Phi Trì nhất định là con trai của Diệp Cẩm Tường, nếu không phải, ông ta có thể nuôi người như thế dưới mí mắt mình, còn cả ngày đều qua lại bên này đến bị phát hiện cũng không biết hay sao?
Diệp Cẩm Tường đi rồi, Diệp Khâm liền vứt mạnh đồng hồ vào trong ngăn kéo.
Cậu là con một, từ nhỏ cậu đã không che giấu, cũng không cần che giấu sự kiêu căng và soi mói của chính mình, cái gì cũng phải là tốt nhất đắt nhất, ngay cả tình thường của người cha dù cậu chẳng coi ra gì, Diệp Khâm cũng không bằng lòng phải chia sẻ với bất cứ ai.
Tiết Thể dục thứ Sáu trước khi nghỉ giữa giờ, xưa nay chưa từng thấy Tôn Di Nhiên không ăn diện trang điểm lúc này lại đang nằm úp sấp ở chỗ ngồi mà khóc.
Chu Phong lo lắng chết đi được, vừa kể chuyện cười lại giả vờ làm ngoáo ộp, nhưng dỗ thế nào cũng không được. Diệp Khâm hỏi bạn thân của cô ấy, mới biết lý do là vì Tôn Di Nhiên hôm nay đã đích thân mời Trình Phi Trì đến dự buổi sinh nhật của mình vào tháng sau, không những cô ấy bị từ chối còn thấy tận mắt anh ta đang liếc mắt đưa tình với nữ sinh trường khác.
"Nữ sinh kia… mặc đồng phục của trường trung học phổ thông thuộc Đại học Sư phạm, kéo cánh tay của anh ấy còn để anh ấy dẫn đi dạo loanh quanh trong Lục Trung, căn bản là… căn bản là không hề để mình trong mắt." Tôn Di Nhiên tủi thân khóc, thút thít nghẹn ngào, nói tiếp: "Anh ấy… anh ấy cũng không để ý đến mình, liền cùng nữ sinh kia đi… đi mất!"
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Đụng tới chuyện này, Chu Phong vĩnh viễn là kẻ kích động nhất, cậu ta vứt đồng phục lên bàn một cái, quát lên: "Tiên sư cái thằng đấy, nó dám đối xử như thế với Di Nhiên của chúng ta, tôi thấy lần trước nó bị dạy bảo như thế còn chưa đủ đâu!"
Diệp Khâm bị bọn họ làm cho đau đầu, túm Chu Phong đi học tiết Thể dục trước. Tôn Di Nhiên ngừng khóc, ôm quần áo thể dục, theo ở phía sau sốt ruột truy hỏi: "Các cậu đã làm gì anh ấy? Dạy bảo anh ấy cái gì rồi? Làm cái gì thế hả ai cho các cậu động vào anh ấy, nếu anh ấy có làm sao tôi sẽ không để yên cho các cậu đâu!"
Tôn Di Nhiên trưng ra bộ dáng "không hiểu lòng người tốt", khiến cơn tức giận của Chu Phong càng không thể vơi đi, lúc khởi động còn chạy nhiều hơn hai vòng so với tất cả các bạn học. Lúc đi ngang qua lớp Khoa học tự nhiên 1 đang tập hợp, còn muốn xắn tay áo lên tìm Trình Phi Trì đánh nhau, kết quả vừa mới xông đến đã bị Liêu Dật Phương ôm eo kéo về: "Bạn học Chu này, cậu giữ lấy sức đi, đợi lát nữa còn phải kiểm tra thể năng đó!"
Đối với những học sinh cấp ba dư thừa hormone mà nói, tiết Thể dục trong trường là con đường phát tiết tinh lực trực tiếp nhất, cũng là môn học không muốn trốn nhất.
Nhưng mà Diệp Khâm lại không như thế, cậu ghét môn Thể dục, ghét cái cảnh mồ hôi chảy đầm đìa, từ trước đã ghét rồi bây giờ còn vì người nào đó mà càng ghét hơn.
Giáo viên Thể dục còn sợ cậu chưa đủ buồn bực, tay vừa vung lên một cái, gọi tất cả đến tập trung ở đầu sân tập kiểm tra thể năng cùng với lớp Khoa học tự nhiên 1.
Nữ sinh thì gập bụng, nam sinh thì đu xà, học sinh phải thực hiện các mục kiểm tra liên tục kêu gào thảm thiết, ồn ào mượn cái cớ thân thể không khỏe để trốn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!