Chương 4: (Vô Đề)

Sau hai mươi phút cảnh sát mới kịp tới, đôi bên vẫn đang đối đầu.

Trình Phi Trì chỉ có một người, mặc dù thế lực mỏng manh, nhưng trên khuôn mặt của anh cũng không có gì là sợ hãi cùng hoảng hốt. Dưới yêu cầu của bên cảnh sát anh lấy chứng minh thư ra, sau đó thuật lại câu chuyện một cách có trình tự.

"Khoảng chừng 23h15′, bốn vị khách này bước vào cửa hàng, trong đó có ba người đứng xa quầy thu ngân nhất khoảng chừng bảy, tám phút, tiếp theo mời đi đến trước quầy rượu thuốc này. Người này," Trình Phi Trì chỉ vào Lưu Dương Phàm, "Vòng vào bên trong quầy nhìn hàng hóa, đứng cách chỗ tôi khoảng nửa mét, hai người khác thì đừng ở bên ngoài này nói chuyện với tôi, trong khoảng thời gian này không đến hai phút đồng hồ, toàn bộ quá trình tôi đều đứng sau quầy thu ngân không nhúc nhích.

Cuối cùng là người ở bên trong này đi ra chọn mua hai bao ChungHwa, sau đó liền rời đi chưa được năm phút thì quay lại nói với tôi là không thấy đồng hồ nữa."

Chu Phong nghe thế thì giậm chân nói: "Cái thằng kia nói kiểu gì đấy hả? Ý là bọn này cùng nhau hãm hại mày chắc?"

Lưu Dương Phàm đối với hành động giấu đầu lòi đuôi ngốc nghếch của thằng bạn mình, tức quá phải nói xen vào: "Nói vớ vẩn, nếu quả thật giống như cậu nói, tại sao lại tìm thấy đồng hồ của bạn tôi trong túi quần của cậu đây?"

Trình Phi Trì liếc mắt nhìn hai người kia một cái, lần thứ hai nhìn về phía cảnh sát, nói: "Trong cửa hàng có camera giám sát có thể trích xuất dữ luận, các anh xem rồi thì có thể biết được là tôi có nói dối hay không."

Cửa hàng trưởng của cửa hàng tiện lợi sau khi được cảnh sát gọi đến liền vội vã chạy tới, đối với hai vị cảnh sát cùng bốn người trẻ tuổi nhìn qua đã thấy lai lịch không nhỏ này, người phụ nữ trung niên không nói lời nào mà đã cúi đầu khom lưng, nói: "Xin lỗi xin lỗi, khiến mọi người phiền thêm rồi, Tiểu Trình mới tới đây làm việc không lâu, có chỗ nào đắc tội với các vị xin cứ nói ra, sau này tôi sẽ dạy bảo cậu ấy cẩn thận."

Lưu Dương Phàm nhả khói trong miệng ra, nhíu mày cười nói: "Dạy bảo? Bà cô có biết đồng hồ đeo tay của người anh em tôi đây bao nhiêu tiền không, lại còn định dạy bảo?"

Triệu Dược huơ huơ chiếc đồng hồ thể thao trên tay: "Đây là quà sinh nhật của ông nội tôi, bản limited, đến nhãn hiệu cũng không nhận ra mà còn dám trộm, ai cho tên đó lá gan này, bà cô sao?"

Cửa hàng trưởng bị doạ bởi lời nói của bọn họ, sau khi phục hồi lại tinh thần liền lập tức nói: "Tiểu Trình không phải người như thế đâu, nhất định có gì đó hiểu nhầm ở đây."

Lúc này, video giám sát đã được trích xuất ra. Máy quay hướng về phía quầy thu ngân chỉ có một cái, chiếu đến mặt bên của quầy rượu thuốc, dựa theo thời gian ở góc trái, bốn người thiếu niên đúng là đã bước vào cửa hàng tiện lợi sau mười một giờ đêm không bao lâu, rồi lại biến mất khỏi ống kính máy quay không đến mười phút, trong đó có ba người đều đi về phía quầy hàng rượu thuốc.

Tình huống tiếp theo trên cơ bản là giống hệt với miêu tả của Trình Phi Trì, chỉ là đoạn video này cũng không phát huy được tác dụng thực tế, bởi vì góc độ có hơi lệch, căn bản không thấy rõ động tác của mỗi người, xem đi xem lại ba lần, thấy thế nào cũng đều là một quá trình mua sắm phổ thông hết sức bình thường.

"Người này nhất định là một tội phạm chuyên nghiệp, biết rõ máy quay này còn có góc chết, có làm chút gì cũng không sợ bị người khác bắt được."

Người bị hại Triệu Dược đánh đòn phủ đầu, dùng miệng lưỡi định tội Trình Phi Trì, Chu Phong cùng Lưu Dương Phàm phụ họa, nói nhân viên thu ngân này sau khi xảy ra chuyện đến bây giờ đều vô cùng bình tĩnh, rõ ràng từ khi bọn họ vừa vào cửa đã thấy hơi tiền nên nổi máu tham, nhắm trúng vào đồng hồ của Triệu Dược.

Ba người thế mạnh, nói đến mạch lạc rõ ràng, cảnh sát cũng cảm thấy khó khăn.

"Tôi không trộm đồ của cậu ta, cũng không biết vì sao chiếc đồng hồ đeo tay này lại nằm trong túi của tôi." Trình Phi Trì lần thứ hai phủ nhận, nhìn về phía Triệu Dược, "Khi cậu ta tới gần tôi không hề có đề phòng, bây giờ nhớ lại lúc đó đã bước vào cái bẫy của bọn họ rồi."

"MK vớ vẩn!" Chu Phong giận dữ đến trợn tròn mắt lên, "Mày là cái thá gì, mấy người bọn tao nhàn rỗi đến mức không có chuyện gì lại muốn tính kế với mày sao?"

Triệu Dược bình tĩnh hơn rất nhiều, khinh bỉ nói: "Mấy lời này không quá xuôi tai đâu, cậu và bọn tôi không hề quen biết, bọn tôi sao mà phải vu oan cho cậu? Âm mưu về tiền bạc hay là âm mưu về lợi lộc đây?"

Cảnh sát cũng cảm thấy có lý, ngoài ra còn trích xuất video từ hai camera giám sát còn lại trong cửa hàng ra xem, sau đó xoa cằm hỏi Trình Phi Trì: "Cậu nói vị Lưu tiên sinh này hãm hại cậu, ở đây còn có nhân chứng mục kích nào khác nữa không?"

Diệp Khâm đang dựa vào cạnh cửa, ném kẹo gôm vào trong miệng mình, nghe vậy bèn ngẩng đầu lên, tầm mắt vừa vặn chạm trúng ánh mắt của Trình Phi Trì.

Vừa nãy sau khi tính tiền xong đứng ở bên ngoài cửa, ba người gây án liền thống nhất khẩu cung. Chủ ý của Chu Phong là muốn Trình Phi Trì phải bị giáo huấn một phen, nếu không thì giữ người lại đánh một trận, hoặc dùng phương pháp khác cũng không khác biệt mấy.

Bị ba người bọn họ nhìn chằm chằm như vậy, Trình Phi Trì muốn thoát thân trong kế hoạch chu toàn đó cũng khó như lên trời, trước khi trở lại cửa hàng tiện lợi, Diệp Khâm lập tức nghĩ đến cục diện có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa được này rồi.

Diệp Khâm tự nhiên sẽ đứng về phía anh em của mình bên này, nhưng cậu còn có thân phận khác, cậu không tham gia vào sự việc, là người ngoài cuộc duy nhất đứng xem vở kịch này.

Cậu vốn cho là chính mình có thể thản nhiên ứng đối, nhưng mà đợi đến khi ánh mắt của Trình Phi Trì

cháy rực trên người cậu, Diệp Khâm vẫn cảm thấy hoảng hốt trong chớp mắt.

Sự hoảng hốt quái lạ này, nguyên nhân là vì sao trong lòng cậu rất rõ ràng.

Diệp Khâm rất nhanh đã tìm được cho mình lý do. Cậu không thích ỷ mạnh hiếp yếu, có lẽ là do chịu ảnh hưởng của mẹ mình, hoặc có lẽ là bị bản năng đồng tình với người yếu mơ hồ quấy phá, cậu nghĩ, nếu như cậu nhìn thấy Trình Phi Trì đáng thương, trong mắt tràn ngập chờ đợi cùng cầu xin, có khi cậu sẽ bốc đồng lên mạo hiểm đắc tội với bạn bè, giúp anh một tay cũng không chừng.

Đáng tiếc, ánh mắt của Trình Phi Trì không có chút rụt rè nào, thản nhiên lại có chút sắc bén, như một con dao bén nhọn, chia cắt sự xa lạ, đâm vào tâm tư vặn vẹo giấu kín trong lòng Diệp Khâm, không chỗ che thân.

"Cậu ấy đã thấy." Trình Phi Trì nói, "Lúc đó cậu ấy đứng ở ngay phía trước của tôi, sau lưng hai người này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!