Chương 33: (Vô Đề)

Hai ngày sau, Trình Phi Trì thông qua tổng kết nghiên cứu đã cho ra kết luận, yêu đương là một chuyện không thể nào sử dụng công thức tuỳ tiện được.

Diệp Khâm vừa thu hoạch được một từ mới còn đang định tìm cơ hội thực tiễn, nhưng mấy ngày tiếp theo này lại không thể phát huy được tác dụng, chiếc xe nhỏ của cậu vừa lái đi chính là trở về nhà.

Đến tối thứ Sáu thì quay lại nhưng vẫn mặt nặng mày nhẹ với Trình Phi Trì, sau khi tắm rửa xong liền bò lên giường nằm chơi game, tiếng súng pằng pằng vang vọng khắp cả căn hộ.

Trình Phi Trì ở trong phòng mình làm xong hai đề Toán, nhưng vẫn không nghĩ ra được bản thân lại chọc vào chỗ nào của Diệp Khâm, chỉ biết là vấn đề chắc cũng không lớn, ít nhất nhóc con kia vẫn chịu quay lại.

Anh đi đến gõ cửa phòng Diệp Khâm, nói: "Anh rót cho em một cốc sữa nóng, uống hết đi rồi ngủ sớm một chút."

Hiệu ứng âm thanh của trò chơi trong phòng lại càng to hơn, chấn động mạnh đến mức sàn nhà cũng run lên.

Trình Phi Trì không thể làm gì khác, ngoài việc đặt cốc sữa trên chiếc tủ bên ngoài cửa phòng, rồi gửi nhắn tin wechat cho Diệp Khâm, bảo cậu chơi game xong thì nhớ uống sữa.

Sau đó anh quay người lại trở về phòng ngủ của mình, bỗng trước mắt đột nhiên tối sầm lại, đèn đóm trên đỉnh đầu cũng tắt ngúm.

Âm thanh ồn ào của trò chơi cũng đột nhiên dừng lại, chỉ nghe thấy mấy tiếng lạch cạch, cánh cửa phòng bên được mở ra ngay sau đó là tiếng thủy tinh rơi xuống nền đất vỡ nát vang lên giòn tan, khiến Diệp Khâm giật mình gào lên: "Aaaa cái gì vậy?"

Trình Phi Trì lần mò theo vách tường, đi ra bên ngoài: "Đổ cốc rồi sao?"

Diệp Khâm hít một hơi: "Shh, sao lại có nước thế này?"

Anh đã đoán đúng rồi, lúc lần mò đến trước mặt Diệp Khâm, tầm mắt cũng chậm rãi thích ứng được với bóng đêm, mơ hồ còn có thể phân biệt được đường viền của bóng người. Trình Phi Trì chuẩn xác kéo lấy cánh tay của Diệp Khâm, rồi đưa cậu đến sopha trong phòng khách ngồi xuống: "Em cứ ngồi ở đây trước đi, anh đi xem có phải là bị đứt cầu dao không."

Diệp Khâm ngay cả đến tủ điện ở đâu cũng không biết, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sopha không làm phiền thêm. Cậu lôi điện thoại từ trong túi ra tạo nguồn sáng cho mình, lúc này mới nhìn thấy tin nhắn ban nãy Trình Phi Trì gửi qua, nhất thời đứng ngồi không yên, bèn chống tay xuống ghế sopha cẩn thận vin vào đó rồi theo tiếng động đi về hướng phòng bếp.

Cậu bật đèn pin trong điện thoại lên, thuận tiện nhìn xung quanh một chút đều là một mảnh tối hù, Diệp Khâm dùng đèn pin của mình chiếu thẳng vào tay Trình Phi Trì, có hơi lo lắng nói: "Hình như là bị mất điện, bên ngoài cũng tối lắm." Sau đó lại lầu bầu, "Tại sao lại bị mất điện nữa vậy?"

Trình Phi Trì bật tắt mấy lần công tắc tổng, nhưng không có phản ứng gì liền đóng tủ điện lại: "Em bây giờ cứ ở yên đây đừng nhúc nhích, để anh đi dọn đống mảnh vỡ kia đã."

Diệp Khâm vội vàng kéo áo anh lại "hừ hừ" một tiếng, như tiếng muỗi vo ve nói: "Tôi đi với anh."

Lúc nhặt những mảnh vỡ kia bỏ vào thùng rác, từ những mảnh thủy tinh sắc nhọn phản xạ ra từng tia từng tia ánh sáng chói mắt, Diệp Khâm nhất thời lo lắng, kéo ống tay áo Trình Phi Trì không dám nhìn: "Hay là đợi có điện rồi mới dọn đi."

Trình Phi Trì vỗ nhẹ vào tay cậu, tựa như vỗ về động viên: "Không sao đâu, một lát là xong thôi."

Đợi đến sau khi dọn dẹp xong, Trình Phi Trì lại lấy chối xẻng quét xung quanh một lần, để bảo đảm trên đất không còn mảnh thủy tinh vỡ nào nữa. Diệp Khâm soi đèn pin cho anh, lúc này mới hiểu được người kia vội vàng thu dọn như vậy, là vì lo lắng mình không cẩn thận lại dẫm vào.

Thật ra cũng không có việc gì, cốc sữa cũng không còn nóng nữa, trời hè nóng thế này Diệp Khâm cũng không đi tất, nước sữa hiện tại đã bốc hơi gần hết chỉ là dép lê còn bị ướt một góc.

Trình Phi Trì chạm nhẹ vào mu bàn chân của Diệp Khâm, khiến cậu run lên lùi về phía sau: "Buồn…"

Trong phòng cũng không có đôi dép nào thừa ra để đổi lại, Trình Phi Trì liền đi dấp nước một cái khăn bông rồi vắt khô, sau đó cầm đôi giày thể thao qua trở lại bên ghế sopha, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cậu, dựa vào ánh sáng phát ra từ điện thoại, cẩn thận lau chân cho Diệp Khâm trước rồi mới giúp cậu đi giày vào.

Bàn chân bị người khác cầm vào như thế, Diệp Khâm thật sự không quen, ngón chân của cậu giật giật, cổ chân cùng đầu gối vô duyên vô cớ trở nên cứng ngắc.

"Vẫn còn thấy buồn sao?" Trình Phi Trì ngẩng đầu lên hỏi Diệp Khâm, động tác đi giày vào cho người kia cũng được đẩy nhanh tốc độ.

Cậu lắc đầu rồi rướn cổ lên nhìn vào chân mình: "Sao anh lại lấy đôi này, có dây giày bất tiện lắm."

Trình Phi Trì cười cười, ánh đèn mỏng manh chiếu vào khuôn mặt anh, ngũ quan rõ nét nương theo hô hấp phập phồng tỏa ra trong bóng tối: "Không sao mà, có anh ở đây."

Đang nói như thế, mà trên tay cũng siết một cái, thắt dây giày của Diệp Khâm thành một chiếc nơ xinh đẹp.

Với thời tiết thế này con người căn bản đều phải dựa vào điều hòa để sống, đã mất điện được nửa giờ cho nên khí lạnh trong phòng cũng tan đi khá nhiều.

Diệp Khâm cứ lầu bầu là nóng, uống hết chai nước này đến chai nước nọ trong tủ lạnh, Trình Phi Trì sợ cậu bị đau bụng, mới đóng cửa tủ lại không cho cậu lấy nữa, Diệp Khâm phùng má ra khóc lóc om sòm, làm loạn lên: "Nóng như vậy mà anh cũng không để cho tôi uống là sao, tôi còn muốn uống nữa mà."

"Ngồi yên không cử động là sẽ không nóng nữa." Trình Phi Trì trên phương diện này rất có phong thái của phụ huynh, nói không được là không được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!