Chương 3: (Vô Đề)

"Nhìn cái gì đấy?"

Trong tiết Thể dục, Chu Phong cứ huơ huơ tay trước mắt Diệp Khâm nhưng vẫn không khiến cậu chú ý đến mình được, bèn thuận theo tầm mắt của cậu nhìn về hướng đối diện.

Trường Lục Trung chỉ có một sân tập lớn, thường thường đến tiết Thể dục sẽ có mấy lớp học cùng nhau, Chu Phong ngờ ngợ một hồi, khuôn mặt dần trở nên hung dữ: "Đệch, hoá ra là bọn lớp 1, thảm nào mà lúc nãy tự nhiên Di Nhiên lại trang điểm trong lớp, tôi còn tưởng là vì sắp chuẩn bị cùng tôi ra ngoài cơ đấy!"

Diệp Khâm mất tập trung, chậm rãi nói: "Cũng có phải ra ngoài với mình cậu đâu, kích động cái quái gì chứ."

Chu Phong bị đả kích, xị cái mặt ra buồn bực hồi lâu, đành chạy một vòng, lúc quay lại cũng thấy khá hơn, cậu ta vô tư hỏi Diệp Khâm: "Buổi tối cậu có đến không, mọi người đều ở đó đấy."

Diệp Khâm không nhìn sang bên kia nữa, mũi chân vừa giẫm vừa nghiền trên sân cỏ, mang dáng vẻ tâm sự nặng nề, cậu từ đâu đó móc ra chìa khóa xe ném cho Chu Phong: "Các cậu cứ chơi đi."

Giữa giờ nghỉ buổi chiều, Tôn Di Nhiên chạy xuống bàn sau chơi, phát hiện ra tinh thần Diệp Khâm không tập trung lắm, bèn lấy hộp sữa chua từ trong túi đưa cho cậu nói: "Lát nữa cậu không đi thật à? Nghe nói Lưu Dương Phàm mang đến hai chai rượu ngon, đợi cậu tự đến mở đó."

Diệp Khâm hết sức, một tay chống đầu, một tay chọc mở nắp hộp sữa chua: "Đây là đang ở trường học đó, cậu cũng không sợ bị lão Tôn bắt được sao."

Tôn Di Nhiên giật mình một cái, quay đầu nhìn xung quanh, lúc quay lại liền quở trách vỗ vai Diệp Khâm một cái, nói: "Làm tôi sợ muốn chết."

Mấy người bọn họ từ thời cấp hai đã chơi với nhau, nhìn thấy nhau từ lúc còn là thằng nhóc trẻ con đến nay đã là thiếu niên phản nghịch, tính tình trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, mỗi người một kiểu, không thể nói là hợp nhau, cãi vã mâu thuẫn cũng thường xuyên xảy ra, có thể chơi với nhau đến bây giờ cũng coi như là duyên phận.

Là cô gái duy nhất trong nhóm, Tôn Di Nhiên đương nhiên rất được mọi người quan tâm chăm sóc, mặc dù Diệp Khâm không thích tiếp xúc gần gũi với người khác, nhưng đối với động tác thân mật của cô ấy cũng không mất kiên nhẫn hay chán ghét gì.

Cậu không một tiếng động lui về phía sau, lười biếng tựa lưng vào ghế nói: "Nói về anh bạn trai học bá kia đi, cậu theo đuổi đến đâu rồi?"

Nhắc tới điều này Tôn Di Nhiên liền đỏ mặt, mang cảm giác thẹn thùng tuyệt chưa hề thấy qua khi ở chung với bọn họ: "Ôi giời bạn trai cái gì, bát tự còn chưa khớp đây này."

"Buổi tối cũng gọi cậu ta đến đi, mọi người làm quen với nhau một chút."

Diệp Khâm nói xong lời này thì có hơi hối hận. Gọi Trình Phi Trì đến làm gì? Chỉ lo mọi người không biết những chuyện xấu xa trong nhà bọn họ hay sao?

May mà Tôn Di Nhiên cũng không có ý định đáp ứng, thẹn thùng nói: "Buổi tối cậu ấy rất bận, không rảnh tham gia những buổi tụ tập mất thời gian này đâu."

Tôm Di Nhiên và người cha dạy Hoá của mình giống nhau, nói chuyện thẳng thắn, nói móc người khác còn là sở trường.

Chu Phong ngồi trên ghế lái chuẩn bị thể hiện tài năng, thì lại bị Tôn Di Nhiên liên tục lôi kéo xuống xe, nói: "Không có bằng lái còn dám ngồi chỗ đó, muốn bọn tôi chết cùng cậu à?"

Xe đỗ ở một góc rẽ gần trường học bên cạnh hai dải cây xanh, Diệp Khâm vốn định đưa xe cho bọn họ xong liền đi, ai biết được lại gặp Liêu Dật Phương trùng hợp cũng đạp xe ngang qua, nghe thấy tiếng bọn họ tranh luận, liền dừng hẳn xe lại, xuống xe, cách rào chắn lề đường khuyên nhủ: "Bạn học Chu cậu vẫn chưa thành niên, không được lái xe có động cơ đâu."

Chu Phong nhìn thấy cậu ta là thấy phiền: "Lúc này không phải ở trường học, cậu con mẹ nó bớt lo chuyện của người khác đi."

Liêu Dật Phương không nói gì, lấy điện thoại di động ra ấn số. Chu Phong miệng ngậm thuốc lá, cà lơ phất phơ hỏi cậu ta có phải là lại phải báo cáo với giáo viên hay không, Liêu Dật Phương ấn vào nút gọi đi, khí phách nói: "Báo cảnh sát."

Ba đời tổ tiên trong nhà Chu Phong đều tòng binh, quản giáo cậu ta cực nghiêm, vì vậy cái tâm phản nghịch của cậu ta trong tám người này là nặng nhất, nhưng mà Chu Phong vẫn biết sợ, bình thường ba cái chuyện trẻ con thì tạm bỏ qua nhưng những chuyện như vi phạm pháp luật thế này, không chừng trong nhà sẽ đánh gãy chân mất.

Phàm gặp phải lớp trưởng đều không phải là chuyện tốt gì, Chu Phong nổi trận lôi đình, thiếu chút nữa bò qua rào chắn đến đánh người. Cuối cùng khi thực sự không có cách nào, Diệp Khâm đành bằng lòng làm tài xế cho bọn họ dưới sự năn nỉ của Tôn Di Nhiên, khi đến cửa câu lạc bộ của nhà Lưu Dương Phàm, lại bị mấy người bạn này cưỡng ép bắt vào, bất đắc dĩ đành tham gia buổi tụ tập này.

Trước đây cậu rất thích chơi cùng bọn họ, giống như Tôn Di Nhiên nói, dù sao đều là lãng phí thời gian, vui vẻ chơi một lần còn hơn một mình ở nhà buồn chán.

Nhưng hôm nay bất đồng, hoặc là nói dạo gần đây đều không như trước nữa, trong lòng Diệp Khâm có chuyện lấn cấn, cả người đứng ngồi không yên, Chu Phong bọn họ mấy lần khuyến khích cậu mở rượu, cậu cũng không có hứng thú lắm, ấn cái mở nút chai xuống rồi tùy tiện rút ra, thời điểm rút cái bấc rượu ra liền vẩy ướt một thân Lưu Dương Phàm ngồi bên cạnh.

Lưu Dương Phàm cũng không hề để ý, cởi áo ra ngay tại chỗ, bên trong chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, áo sơ mi bị bẩn liền vo lại thành một đùm ném vào thùng rác. Tôn Di Nhiên hỏi sao cậu ta không mang về giặt rồi tiếp tục mặc, Lưu Dương Phàm khinh thường nói: "Này là mẹ nhỏ mua cho tôi, mặc nó là vì nể mặt mũi cha tôi thôi, bây giờ bẩn rồi còn giữ làm gì?"

Lưu Dương Phàm trong nhà làm bất động sản, bọn họ mạch này nhân số thịnh vượng, chi hệ phức tạp, bề ngoài nhìn hoà thuận an bình, nhưng phía sau cánh cửa đóng kín thì những chuyện xấu xa bên trong cũng chỉ có tự mình biết. Mà Lưu Dương Phàm không kiêng kị, nên bọn họ cũng nghe phong phanh chút ít.

Đề tài thuận thế đi lệch quỹ đạo, trong nhà Chu Phong phụ tử từ hiếu cho nên đối với những bí ẩn trong nhà người khác đặc biệt tò mò, cùng với Tôn Di Nhiên quấn lấy Lưu Dương Phàm hỏi cái này hỏi cái kia, như là "Mẹ kế của cậu đẹp không?" "Nghe nói cậu còn một em trai?" "Không sợ nó tranh cướp tài sản với cậu à?".

Lúc thường Diệp Khâm còn có thể nghe ba cái chuyện này, nhưng bây giờ lại không làm như vậy được nữa.

Cậu nhớ tới mẹ La Thu Lăng của mình, từ lúc cậu nhớ được chuyện cho đến này, mẹ chưa từng rời khỏi nhà, mỗi ngày đều ở nhà nấu cơm, tưới hoa, lo liệu mọi việc trong nhà, mỗi ngày khuôn mặt đều mang theo nụ cười đứng ở cửa nhà chờ hai cha con cậu trở về, bốn chữ dịu dàng hiền lành dường như là đo ni đóng giày cho mẹ vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!