Chương 27: (Vô Đề)

Nhận thức này vượt qua phạm vi có thể chịu đựng của Diệp Khâm, hiếm thấy cậu lại do dự thiếu quyết đoán lâu như thế, xoắn xuýt ấp ủ mãi tận đến thứ Sáu vẫn chưa hỏi được.

Thời khoá biểu học kỳ này của hai lớp Khoa học tự nhiên (1) và (2) đã thay đổi, hai bên không còn cơ hội chạm mặt nhau trên sân tập nữa, lúc học tiết Thể dục chiều nay Chu Phong còn kêu lên là cảm thấy tiếc, cậu ta nói vẫn muốn bàn luận thêm về kỹ thuật chơi bóng với Trình Phi Trì.

"Máy ném bóng rổ đấy mà cũng tính là chơi bóng hả?" Diệp Khâm sợ bẩn, vứt bóng xuống đất đá chơi chơi, vừa đá vừa dặn Chu Phong, "Cậu đừng tìm anh ấy kiếm chuyện, việc của tôi để tự tôi giải quyết."

Chu Phong nở nụ cười không mang ý tốt: "Còn nói không xót người ta, cái dáng vẻ này bây giờ của cậu trông chẳng khác gì gà mẹ bảo vệ cho gà con cả."

Thái dương Diệp Khâm đột nhiên khẽ giật vì sự so sánh này của cậu ta: "Nhổ vào ấy, cậu mới là gà mẹ già."

Chu Phong còn chưa dừng lại: "Hôm qua tôi thấy hai người rồi đó nhé, ủ ôi, là ai trước đây nói Di Nhiên "muốn ngồi kế bên tài xế xe chuyển hàng cười thật tươi" nhỉ, bây giờ chính cậu mới là người ngồi sau xe đạp của cậu ta, cười xinh như một đoá hoa đó!"

Diệp Khâm nghe thấy vậy liền cáu lên, phản bác: "Đừng nói luyên thuyên, ai cười hả? Tôi đang giả vờ quen anh ta, những điều đó không phải đều là bắt buộc sao? Nào giống cậu với lớp trưởng, không danh không phận đã…"

Mấy chữ cuối Diệp Khâm không nói rõ, khiến khuôn mặt Chu Phong ngây cả ra: "Tôi với Viên Viên thì làm sao?"

Nghe thấy "tên gọi thân mật" này, Diệp Khâm lại một lần nữa nổi hết cả da gà: "Viên Viên cũng đã gọi rồi, vừa ôm vừa hôn còn hẹn người ta đi xem phim, đều đã như thế rồi còn giả vờ giả vịt gì nữa?"

Chu Phong nghiêng đầu qua: "Xem phim? Ý cậu là hôm gặp nhau ở khu trò chơi điện tử tuần trước trước nữa ý hả." Nói xong liền đạp một cái vào quả bóng mà Diệp Khâm đá tới, vung tay lên nhún vai nói, "Tôi vốn hẹn Di Nhiên mà cô ấy đột xuất bỏ bom tôi, cậu thì cũng chẳng để ý gì đến tôi rồi, chẳng muốn xem phim một mình nên mới gọi Viên Viên đến."

Lời người này nói so với Liêu Dật Phương khác nhau một trời một vực, trên gương mặt Diệp Khâm lộ ra vẻ hoài nghi.

Lúc này Chu Phong đã đoán được trong chuyện này nhất định có hiểu nhầm, bèn cười hê hê nói: "Cậu ta nói là tôi hẹn hả? Haha, tôi nói mà chơi cùng người này rất vui, người khác nói cái gì cậu ta cũng tin."

Dứt lời còn hướng về phía Liêu Dật Phương đang chạy ở đầu bên kia huýt sáo, đồng thời gửi kèm cả một nụ hôn gió, sau khi Liêu Dật Phương nhìn thấy liền vấp một cái xém chút nữa là ngã nhào ra.

Diệp Khâm suy nghĩ một lát, cảm thấy như vậy không tốt lắm, ra vẻ người từng trải nhắc nhở Chu Phong: "Nếu cậu đối với lớp trưởng không có ý gì thì đừng thả thính người ta, cậu ấy ngốc nghếch như vậy ngộ nhỡ lại coi là thật đó."

Chu Phong ngẩn ra một lát, sau đó phá lên cười: "Lời này từ trong miệng cậu nói ra, sao lại buồn cười như vậy nhỉ hahahahaha."

Diệp Khâm: "…"

Được rồi, hai người bọn họ cũng giống nhau cả thôi, cho dù cậu ta không chịu thừa nhận.

Chu Phong nói không chừng còn tốt hơn một chút, ít nhất thì cậu ta không có ý xấu, chỉ là rảnh quá mới thả thính lung tung thôi, nhưng còn Diệp Khâm thì sao, cậu đã thực sự tiếp cận với Trình Phi Trì còn mang theo tâm tư xấu xa không thể để người ngoài biết được cơ mà.

Tiết cuối cùng của lớp (1) lại bị dạy quá giờ, giáo viên chân trước vừa mới bước ra khỏi phòng học, Trình Phi Trì chân sau liền vội vội vàng vàng thu dọn sách vở chạy ra ngoài.

Anh chạy xuống tầng dưới, lúc đi đến khúc ngoặt của cầu thang lại nghe thấy một tiếng  "Này–" kéo dài, Diệp Khâm đeo cặp sách ngồi xổm ở trong góc, lười biếng nheo mắt lại vươn tay ra về phía anh: "Kéo tôi dậy đi."

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Vì Trình Phi Trì ra khỏi lớp sớm, nên lúc hai người họ đi đến chỗ để xe, các bạn học khác của lớp (1) phần lớn vẫn chưa xuống đến nơi. Hôm nay Diệp Khâm không đạp xe đến, nhân lúc xung quanh không có ai liền đánh bạo ngồi lên sau xe anh, cặp sách cũng ném cho người kia còn giục Trình Phi Trì đạp nhanh lên.

Lúc đã ra đến đường, cậu lại kéo góc áo của anh bảo đạp chậm một chút, còn giải thích: "Khung con xe nát này của anh không chắc, xóc nẩy thế làm tôi ê hết cả mông."

Trình Phi Trì nghiêng đầu nói: "Hay là xuống xe đi bộ được không?"

Diệp Khâm khó khăn đứng giữa hai sự lựa chọn, một là ngồi thêm một lúc hai là tán gẫu thêm một lúc, cuối cùng cậu đã chọn cái sau, đành bất đắc dĩ nhảy xuống xe. Vừa bước đi chậm chạp, vừa ngó lại đằng sau khoa tay mấy cái, cậu nói muốn lắp cái đệm vào yên sau.

Trình Phi Trì nghĩ thầm chiếc xe này của mình, sắp thật sự trở thành xe đưa đón em bé đến nơi rồi, Diệp Khâm giống như nhận ra suy nghĩ của anh, bèn lườm một cái, nói: "Cười cái gì mà cười, có phải chê tôi lắm chuyện không?"

Trình Phi Trì nghiêm mặt nói: "Nào có đâu, có thể trở thành chỗ ngồi của em, chiếc xe nát này của anh còn cảm thấy cực kỳ vinh hạnh nữa ấy chứ."

Câu nói này khiến Diệp Khâm nghe vào cả người đều cảm thấy thoải mái, nháy mắt cậu đã quên đi sạch sẽ chút phiền muộn trong lòng.

Hôm nay Trình Phi Trì mặc bộ quần áo mà Diệp Khâm mua cho, quả thực với độ rộng của bờ vai này cùng đôi chân dài kia, thật khiến người khác vui tai vui mắt.

Bây giờ trời vẫn còn sáng, Diệp Khâm như đang ra trận mà ngó nghiêng xung quanh, cứ có cô gái nào đi ngang qua mà nhìn nhiều hơn một chút, là cậu sẽ ném cho người ta một cái lườm cháy mặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!