Chương 2: (Vô Đề)

Diệp Khâm vốn muốn bỏ luôn tiết tự học buổi tối, nhưng không biết làm sao Chu Phong cứ bình quân một phút lại gọi điện thoại cho cậu một lần, thấy cậu không nghe máy, liền oanh tạc tin nhắn.

[Lão Tôn đến rồi đến rồi!]

[Lại đến rồi này, phát bài thi Hóa nữa!]

[Điểm danh đến cậu rồi, tôi nói cậu đi vệ sinh!]

[Di Nhiên cũng hỏi tôi cậu đi đâu, liệu cô ấy có nói cho cha mình khôngggg!]

[Liêu Bao Hết đến nhà vệ sinh tìm cậu rồi đó!]

[Anh mau về hộ em phát, em sắp không chống đỡ được nổi nữa rồi!]

Diệp Khâm thấy phiền vô cùng, tiện tay ấn tắt máy, nằm trên ghế mát xa tiếp tục ngủ.

Không biết đã qua bao lâu, có một người bạn bên cạnh gọi cậu: "A Khâm, lão Chu tìm cậu kìa bảo cậu mở máy lên."

Chu Phong và Diệp Khâm chơi chung một nhóm bạn, mỗi lần tìm không được Diệp Khâm, chỉ cần lần lượt gọi đến từng người bạn nhất định có thể tìm ra.

Diệp Khâm nhắm mắt lại, ấn khởi động máy, điện thoại của Chu Phong ngay lập tức được gọi đến: "Anh mau về hộ em cái, lớp trưởng cầm bảng điểm danh đi gặp lão Tôn rồi!"

"Cậu cố ngăn cậu ta lại, tôi lập tức đến đây." Diệp Khâm mơ mơ màng màng, còn đang đau đầu, mở loa ngoài ra đặt điện thoại bên cạnh, mò mẫm ngồi dậy mặc quần áo.

"Ngăn không được đâu, đệch!" Ở đầu dây điện thoại bên chỗ Chu Phong có một đoạn tạp âm truyền đến, tiếng người cũng bị kéo ra xa dần, "Nhìn cái cánh tay cẳng chân nhỏ nhắn này mà xem, sao lại khỏe như vậy chứ?"

Diệp Khâm mới vừa ngâm mình xong, cả người mềm oặt không có sức, cậu đi ra cửa nhờ phục vụ gọi một chiếc xe. Vốn định mang cả xe đạp về, nhưng kết quả là không nhét vừa vào cốp sau, đành dứt khoát vứt lại ở trong đại sảnh câu lạc bộ không để ý đến nữa.

Cậu ngồi lệch một bên, cả đoạn đường đến trường học đều ngủ gà gật, lúc xuống xe còn vươn vai một cái đầy mệt mỏi, Diệp Khâm lúc này mới thấy thoải mái hơn một chút, cậu mang theo đồ uống từ câu lạc bộ lắc lư đi về phía lớp học.

Một chân vừa bước vào lớp, chuông vào tiết tự học buổi tối cũng reng reng vang lên. Chu Phong giống như nhìn thấy cứu tinh, bèn nhào đến ôm lấy Diệp Khâm tố cáo khóc lóc than thở một phen, bao gồm cả chuyện cậu ta làm sao đấu trí đấu dũng với lão Tôn, cùng với chuyện cơ trí đến mức nào mới có thể cản lớp trưởng Liêu lại.

"Lão Tôn từ xa đi đến, nói thì chậm nhưng chuyện lại xảy ra rất nhanh, tôi đành phải đè lớp trưởng lên tường, dùng một cái tay khác bịt kín miệng của cậu ta lại…"

Diệp Khâm tưởng tượng ra hình ảnh kia, cả người run lên một cái: "Được rồi được rồi, đại ân đại đức suốt đời khó quên, tháng này nếu không bị trừ điểm chuyên cần, tôi mời cậu ăn cơm nhé, ăn ở đâu tùy cậu chọn."

Chu Phong cười nịnh nói: "Ăn cơm thì không cần, nhưng mà xe có thể lại cho tôi mượn lái không? Tháng sau Di Nhiên tổ chức sinh nhật."

Trong cái đám bè mà không phải bạn này, chỉ có Diệp Khâm năm ngoái vừa tròn mười tám tuổi đồng thời lấy được giấy phép lái xe mà thôi, chiếc xe là quà mừng tuổi trưởng thành mà cha Diệp Khâm tặng cho cậu. Làm nhân sĩ có xe chân chính, chiếc xe của Diệp Khâm liền trở thành thứ được hoan nghênh nhất trong mắt đám thiếu niên, cậu bình thường cũng hào phóng, cũng không có thói quen xem xe như vợ, chỉ cần có lý do chính đáng thỉnh thoảng cho anh em mượn cũng không phải là vấn đề gì ghê gớm.

Sau khi nhận được sự đồng ý, Chu Phong hớn hở lấy điện thoại từ dưới ngăn bàn ra bắt đầu nhắn tin, sau đó lại nghển cổ ngó lên mấy dãy bàn trước xem xét tình hình, chỉ thấy Tôn Di Nhiên đang đọc sách không hề động đến điện thoại. Chu Phong đợi một lát thấy chán rồi, liền dùng cùi chỏ huých vào Diệp Khâm đang cầm ngược sách ngủ gà ngủ gật: "Ê, chuyện kia cậu nghe ngóng đến đâu rồi?

Diệp Khâm mơ mơ màng màng: "Chuyện gì?"

Chỗ của hai người dựa vào cửa sổ, bên ngoài thỉnh thoảng sẽ có giáo viên đi kiểm tra lướt qua, Chu Phong tới gần bên tai cậu, nhỏ giọng nói: "Chính là việc cậu nhờ Lưu Dương Phàm tìm thám tử tư làm ấy, có hữu dụng không? Cũng cho tôi phương thức liên lạc đi, để tôi nhờ anh ta điều tra lai lịch của học bá lớp bên."

Đại khái chắc là lờ mờ nghe thấy hai chữ "học bá", cho nên Liêu Dật Phương ở bàn trên mới quay lại, đẩy cặp kính mắt lên, nghi ngờ đánh giá Chu Phong.

"Không phải gọi cậu đâu." Chu Phong đẩy vai của cậu ta một cái để Liêu Dật Phương quay lên, "Đọc sách của cậu đi, đừng có xen vào việc của người khác."

Diệp Khâm tiếp tục dùng sách che mặt lại, lộ ra bên ngoài một con mắt chỉ mở một nửa, chậm rãi nói: "Cái chuyện vớ vẩn như vậy thì đừng lãng phí tài nguyên, sang lớp bên hỏi thăm một chút không phải sẽ biết hay sao?

Chu Phong nghiến răng nghiến lợi: "Nhưng mà tôi muốn biết địa chỉ nhà của cậu ta, ngày sinh tháng đẻ, lớn thì là tổ tông tám đời mà nhỏ thì là vài chuyện vặt vãnh…"

"Để làm gì, cậu muốn đâm cậu ta như tiểu nhân thế hả? Có cần phải vậy không, phí cả công trưa nay tôi đã khuyên cậu." Diệp Khâm cắt ngang lời Chu Phong, lười biếng nói, "Cái tên quỷ nghèo kia, có cần phải vì cậu ta mà mất công phí sức như vậy không? Tháng sau không phải là sinh nhật của Tôn Di Nhiên sao, đến lúc đó cậu tặng túi sách cho cô ấy, bên trong lại nhét thêm một lọ nước hoa, Tôn Di Nhiên hay bới móc như vậy có thể chịu được sao?"

Chu Phong ngẫm một lúc, cảm thấy có lý liền quay ngoắt lại cười hì hì hỏi Diệp Khâm: "Thế cậu lại đang điều tra gì đấy? Cũng là tình địch sao? Xin nghỉ cũng là muốn tự mình đi dò hỏi quân tình à?"

Diệp Khâm nhíu mày, không vui nói: "Đi xem xét một chút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!