Ngày nghỉ đầu tiên của kỳ nghỉ đông, thủ đô lại có tuyết rơi.
Diệp Khâm quấn chăn lông kín người từ đầu đến chân, đây đã là lần thứ ba La Thu Lăng gõ cửa gọi cậu đi ăn cơm, chiếc chăn động đậy mấy cái chỉ thấy Diệp Khâm thò đầu ra hướng về cánh cửa, nói: "Con không đói đâu mẹ, tý con ăn sau."
Nói xong lại rụt đầu vào trong chăn.
Máy sưởi trong phòng mở vừa đủ, cậu cũng không lạnh nhưng chính là không muốn ra khỏi đây. Nói một cách chính xác là ngày hôm qua từ lúc từ trường trở về, Diệp Khâm liền trốn không muốn gặp ai nữa, La Thu Lăng hỏi con trai đã có chuyện gì xảy ra nhưng cậu chỉ lắc đầu không nói, nghe giọng nói cũng đầy đủ khí lực xem ra cũng không phải là bị ốm.
Mẹ cậu hết cách, không thể làm gì khác hơn là chiều theo Diệp Khâm, cách một khoảng thời gian lại gõ cửa hỏi xem có muốn ăn gì không.
Diệp Khâm thật sự không muốn ăn cái gì cả vì cậu tức cũng đủ no rồi.
Mười mấy tiếng trước, giữa ban ngày ban mặt cậu đã tỏ tình với Trình Phi Trì, còn mang theo hai trăm phần trăm tự tin ép anh đưa ra đáp án, kết quả lại thật thê thảm, cậu bị từ chối.
… Cũng không tính là từ chối. Trình Phi Trì không nói thẳng trước mặt, mà chỉ hướng về giao lộ phía trước, nói "cậu đến nhà rồi" dường như là tự động bỏ qua lời Diệp Khâm.
… Còn không bằng từ chối thẳng đi cho rồi! Khuôn mặt của Diệp Khâm đến bây giờ vẫn còn nóng, trong lòng thầm nghĩ lời xấu hổ như vậy cậu đời này cũng chỉ nói có một lần thôi, nhưng lời đã nói ra như nước đã hắt đi, đây chắc chắn là một nét chấm phá đặc sắc nhất trong lịch sử đen tối của cuộc đời cậu.
Điện thoại di động vứt chỏng trơ ở đầu giường kiên trì vang lên hết lần này đến lần khác, Diệp Khâm vô cùng phiền nhiễu, duỗi tay ra mò lấy rồi lại co vào trong chăn: "Sao?"
Trong điện thoại có tiếng người ồn ào, Chu Phong kéo dài giọng gọi: "A Khâm, tôi đang ở quảng trường Thời Đại này, cậu mau đến đây!"
Diệp Khâm cau mày: "Đến làm gì?"
"Học bá kia ở chỗ này làm thêm đó! Cậu nói xem thế giới bé thế nào, tôi ở nhà chán quá ra ngoài đi loanh quanh vừa nghiêng đầu qua đã nhìn thấy cậu ta đang ở tầng một KFC, quầy thu ngân số hai đang nhận đơn của khách hàng đó!"
Diệp Khâm: "… Không đi."
"Tại sao không," Chu Phong đã không rõ chân tướng lại còn nói mà không nghĩ, "Chỗ sao kia của cậu đã tặng cậu ta rồi à?"
Diệp Khâm nghiến răng nghiến lợi cúp điện thoại, lúc vén chăn lên vừa vặn nhìn thấy lọ thủy tinh đầy sao để ở đầu giường, cậu vung tay lên ném điện thoại đi, chiếc điện thoại đập vào tường bắn ngược trở lại rơi rầm xuống sàn nhà.
Đã ba ngày tròn, Diệp Khâm không liên lạc với ai ở bên ngoài. Điện thoại cũng tắt máy vứt trong ngăn kéo, máy tính trong nhà không động vào, quán net cũng không lui tới, chỉ ăn cơm đi ngủ vệ sinh trở về lối sinh hoạt kiểu nguyên thủy.
Đến ngày thứ tư, ba người Chu Phong, Lưu Dương Phàm, Triệu Dược đồng thời tìm đến cửa, Diệp Khâm khoác chăn lên người chỉ lộ ra hai mắt, dẫn bọn họ lên phòng bảo cứ ngồi tự nhiên, muốn uống cái gì thì tự ra tủ lạnh mà lấy.
Chu Phong lo lắng không thôi: "Khâm của tôi ơi sao thế này? Cậu tự kỷ rồi sao?"
Triệu Dược cầm lọ thủy tinh đặt ở đầu giường lên thưởng thức, rồi an ủi nói: "Cái gì ấy nhỉ, thất bại cũng đừng nản chí, muốn trị tên đó chúng ta cũng có cách."
Ban đầu Diệp Khâm chỉ là cảm thấy không có mặt mũi nào gặp ai, người mạnh mồm nói bậy học kỳ này sẽ giải quyết xong Trình Phi Trì là cậu, mà người thất bại thua đến thê thảm cũng là cậu, phát tiết xong cậu cũng chỉ muốn giấu bản thân đi, trước khi đông sơn tái khởi không muốn lộ mặt.
Sau đó cứ trốn cứ tránh như thế lại cảm thấy cuộc sống an nhàn, không cần vắt óc lên suy nghĩ, cũng không thấy trong lòng run sợ, không bằng lại trốn thêm một lúc, nghỉ ngơi đủ rồi mới lại nói đi.
Cậu núp trong chăn len, ấp a ấp úng nói: "Các cậu đừng động đến anh ta, cứ để tôi."
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Lưu Dương Phàm cười khà khà: "A Khâm của chúng ta còn chưa từ bỏ đâu." Nói xong lại cầm lên một món đồ được vặn từ bóng bay để bên cửa sổ, hỏi, "Cái này là gì? Chó à? Cậu nhặt được ở đâu vậy?"
Diệp Khâm đột nhiên có phản ứng, bước nhanh về phía trước đoạt lấy món đồ không biết là chó hay mèo từ trong tay Lưu Dương Phàm, hung dữ nói: "Đừng động vào đồ của tôi."
Bốn người bọn họ chơi cùng nhau cả ngày vẫn thường tuân theo quy tắc "của tôi chính là của cậu", Diệp Khâm ngày hôm nay có thái độ bảo vệ của riêng như thế này khiến bọn họ kinh ngạc. Chu Phong luyên thuyên giảng hòa hồi lâu cũng không có mấy tác dụng, cả bọn tan rã trong bầu không khí không được vui vẻ lắm, Diệp Khâm ôm lấy con mèo nhỏ bằng bóng bay sắp xì hơi đến nơi ngồi trên giường hồi lâu.
Cậu không biết bản thân mình bị làm sao, tuy rằng lúc thường cũng hay dễ tức giận nhưng gần đây lại giống như không thấu hiểu được những tình huống chưa từng xuất hiện bao giờ của bản thân, quả thật giống như bị bệnh gì ấy, làm cái gì cũng không có tinh thần, cơm nước không màng đến đi ngủ cũng ngại lao lực.
La Thu Lăng cho là cậu đã gặp phải chuyện gì không vui ở trường, cũng tìm đến giáo viên chủ nhiệm của lớp bọn họ nói chuyện, sau khi cúp điện thoại liền đến phòng Diệp Khâm, ngồi ở bên giường muốn nói lại thôi: "Khâm Khâm, con nói thật với mẹ đi, có phải con đã thích cô bé nào rồi phải không?"
Diệp Khâm từ trên giường trở mình ngồi dậy: "Ai nói thế với mẹ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!