Vừa dứt lời, tiếng đồng hồ trên tháp cao của Lục Trung từ xa vang đến.
Diệp Khâm lẩm nhẩm theo tiếng vang đếm mười hai lần, có chút tiếc nuốc: "Hầy,… qua mất rồi, tôi còn chưa ước được gì."
Trình Phi Trì quay lại tiếp tục đẩy xe, trên đường nhỏ tuyết đọng lại cao đến mắt cá chân, con đường hai người họ đi qua để lại những dấu chân in hằn trong tuyết cùng những vệt bánh xe quanh co khúc khuỷu. Diệp Khâm cúi đầu thuận theo dấu chân của Trình Phi Trì đi trước giẫm lên từng bước, cậu cảm thấy đi như vậy so với đi theo hướng khác càng an toàn hơn.
Trên mặt đường vì có xe qua lại đều đặn, nên tuyết vẫn chưa đọng dầy. Trình Phi Trì sải bước lên xe, mới đạp đi được ba đến năm mét, lại nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Diệp Khâm: "Ý sao không đạp được thế này."
Anh quay đầu lại kiểm tra một lượt, mới phát hiện lốp trước teo lại vô lực, như là bị cái gì đó nhọn hoắt đâm hỏng.
Gương mặt Diệp Khâm lập tức xị ra: "Không phải chứ, mới vừa qua sinh nhật đã xui xẻo rồi."
Trình Phi Trì kiểm tra xong xuôi đứng lên, mỗi tay đẩy một xe đi về phía trước. Diệp Khâm ngó xung quanh, nhìn xem có chỗ nào dừng chân không, rồi tự mình tính toán: "Cái giờ này có thể thuê phòng nghỉ theo giờ, còn có nước nóng mà tắm… Không thì ra quán net ngồi một đêm nhỉ? Tôi phải gọi điện cho mẹ mình báo một tiếng mới được."
Cậu lấy điện thoại ra, như nghĩ ra điều gì đó bèn nói với Trình Phi Trì: "Anh cũng báo cho mẹ anh một câu đi."
Trình Phi Trì có tay nào rảnh đâu, nhưng anh cũng không đáp lại lời của cậu. Diệp Khâm gọi điện thoại trước, lúc nói chuyện ngữ khí có hơi không tự chủ được mà mang theo xíu tủi thân: "Mẹ ơi, tối nay khả năng con không về nhà được rồi. Xe hỏng ạ, thủng lốp… Chỗ này cũng khó đón xe nữa, con ở ngoài tạm một đêm không về mẹ nhé… Không sao đâu ạ, còn có bạn học đi cùng con mà… Không phải là Chu Phong ạ, là bạn học ở lớp bên cạnh, mẹ không biết đâu… Con đâu có lừa mẹ, thật sự là ở lớp bên cạnh mà…"
Thanh âm của Diệp Khâm càng ngày càng thấp, rầm rì như có vẻ không vui lắm. Qua một lát, cậu lại bước nhanh đến trước mặt Trình Phi Trì, đưa điện thoại cho anh, nói: "Mẹ tôi muốn anh nghe điện thoại."
Trình Phi Trì thấy vành tai của cậu đều đỏ lên, đại khái cũng biết đã xảy ra chuyện gì, bèn giao một cái xe đạp cho Diệp Khâm, nhận lấy điện thoại: "Alo, cháu chào cô."
Ở đầu dây bên kia mẹ của Diệp Khâm dịu dàng nói chuyện nhỏ nhẹ, quan tâm hỏi hai bọn họ xem đã gặp phải phiền phức gì, có cần hỗ trợ gì không. Chỉ vài câu nói, Trình Phi Trì đã chủ động nói mình học bên lớp 1, đang trên đường cùng cậu tìm tiệm sửa xe, mẹ Diệp Khâm hẳn là nghe ra trong lời anh nói có sự thận trọng đáng tin cho nên chỉ dặn dò thêm vài câu liền cúp máy.
Diệp Khâm cất điện thoại đi, do dự hỏi: "Chúng ta đi sửa xe sao?"
Trình Phi Trì "ừ" một tiếng.
Trên mặt Diệp Khâm lộ ra vẻ thất vọng, như đứa nhỏ ham vui không được ngủ lại bên ngoài, trề môi ra không nói lời nào nữa.
Tiệm sửa xe vẫn là cái tiệm ở gần Lục Trung kia, từ xa đã thấy tối om om không giống như còn có người ở đó, Trình Phi Trì đi tới cửa, cầm vào chốt dùng sức đẩy một cái, cửa liền được mở ra.
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Không đợi Diệp Khâm lên tiếng, anh trước tiên là đưa ngón tay trỏ kề lên miệng "xuỵt" một tiếng, thấp giọng nói: "Ông chủ đang ngủ trong nhà, chúng ta sửa xong sẽ đi liền."
Diệp Khâm là lần đầu tiên lẻn vào địa bàn của người khác như thế này, cậu hơi hoảng lại còn sợ, kéo quần áo Trình Phi Trì, nói: "Cái này có tính là lén lút xông vào nhà dân không?"
Trình Phi Trì nghĩ thầm lúc cậu dùng dao chọc lốp xe của tôi, lá gan không phải rất lớn sao? Vì vậy liền cố ý hù dạo, nói: "Tính chứ, thế nên nhỏ giọng một chút, không thể để ông chủ phát hiện ra được."
Vì vậy Diệp Khâm vội che miệng lại, đến thở cũng không dám thở mạnh, một cái tay khác giống như đi ăn trộm dùng di động mở đèn pin lên chiếu sáng cho Trình Phi Trì, mãi tận khi thấy khóe miệng anh giương lên, cậu mới biết mình bị trêu đùa.
Trình Phi Trì vùi đầu mài lốp, nói: "Ông chủ ở đây là người tốt, trước đây xe tôi bị hỏng đều đến đây nhờ ông ấy sửa cho, đến nhiều quá ông liền nói cửa sắt bên ngoài không cài, nếu buổi tối có việc gấp cứ tự mở mà vào."
Chẳng trách lần trước Diệp Khâm có cảm giác Trình Phi Trì và ông chủ tiệm quen nhau, Diệp Khâm vừa nhìn ngó chung quanh vừa nghĩ, dù sao những thứ đồ ở đây cũng không có gì đáng giá để mà trộm cả.
Trong phòng rất yên tĩnh, ngoài tiếng đánh bóng lốp xe xoạt xoạt ra, còn có tiếng hít thở của hai người đan xen lẫn nhau. Diệp Khâm không tự chủ được hít thở theo tần suất của Trình Phi Trì, cảm thấy hô hấp của anh vững vàng dài lâu giống như con rùa đang say ngủ.
Diệp Khâm bị những ví dụ thiên mã hành không (*) của mình chọc vui, nhất thời không nén được tiếng cười, Trình Phi Trì nước mắt lên nhìn cậu, Diệp Khâm vội vã tém lại, kiếm chuyện khác, nói: "Không phải anh mới chuyển đến Lục Trung sao, vì sao lại thân quen với ông chủ như vậy?"
(*)= ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phong phú, không bị bó hẹp
"Từ bên trường cũ về nhà tôi cũng phải đi qua con đường này." Động tác trên tay Trình Phi Trì thoáng dừng lại, "Không phải cậu cũng biết sao?"
Trong lòng Diệp Khâm hơi hoảng, cậu cho rằng chuyện điều tra bị anh phát hiện ra, nhưng nghĩ lại liền cảm thấy không thể nào, rõ ràng bản thân cậu đã rất cẩn thận rồi vì vậy mới bình tĩnh nói: "Tôi đương nhiên là biết trường cũ của anh ở đâu, ai mà chẳng biết chứ."
Cậu nói xong còn có hơi không yên tâm, thử thăm dò hỏi: "Vậy anh trước đây… đã từng thấy tôi chưa?"
Trình Phi Trì rũ mắt xuống, bình thản thuật lợi: "Chưa từng, hồi ở cửa hàng tiện lợi là lần đầu tiên."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!