Thời điểm ăn cơm, Giản Vi đầu óc vẫn còn nghĩ tới chuyện ban nãy nếu như gần thêm chút nữa là xảy ra cjhuyeen rồi, mặt có chút căng thẳng, buồn rầu ăn cơm, không dám ngẩng đầu cũng không dám nố chuyện.
Vừa xảy ra chuyện kia, thật sự là quá xấu hổ. May mắn là không quá gần anh, nếu mà gần quá... e là cô cả đời đều không dám đối mặt với anh.
So với cô, Lâm Cẩn Ngôn có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, ít nhất ngoài mặt không biểu lộ ra điểm nào khác thường, nhàn nhạt mở miệng nói:" buổi sáng ngày mai tôi sẽ đưa cô đi bệnh viện kiểm tra"
Giản Vi bỗng nhiên hoàn hồn, sửng sốt nói:" sáng ngày mai sao?"
" Ừ"
" Tôi lần trước vừa mới kiểm tra rồi.."
" Kiểm tra kỹ xàng lại một lần, sau đó xác định thời gian phẫu thuật" Lâm Cẩn Ngôn ngữ khí nhàn nhạt đánh gãy mọi lí do của cô.
Giản Vi nghe xong, mắt trợn tròn:" phẫu.... phẫu thuật?"
Trong giọng nố tràn đầy vẻ kinh ngạc khó có thể tin được. Lâm Cẩn Ngôn ngước mắt liếc nhìn cô một cái:" có vấn đề gì sao?"
Giản Vi có chút cảm thấy thẹn, thanh âm rất nhỏ:" chi phí phẫu thuật rất đắt, tôi còn..."
" tôi trả"
"......."
Lần trước Lâm Cẩn Ngôn giúp cô trả 30 vạn, còn giúp cô quay lại trường học, hiện tại lại giúp cô chi phí phẫu thuật, Giản Vi nhìn anh, trong lòng ê ẩm, đột nhiên hốc mắt đỏ lên.
Lâm Cẩn Ngôn ngẩng đầu, liền thấy mắt cô ánh lệ, đôi mắt đó khiến anh thương xót, anh trong lòng khẽ run, hỏi:" làm sao vậy?"
Giản Vi chớp chớp mắt, đêm nỗi chua xót đang trào lên trong lòng ép xuống. Sau một lúc lâu có chút nghẹn ngào mở miệng:" trước đây chưa có ai đối tốt với tôi như vậy, Lâm Cẩn Ngôn, anh là người đầu tiên".
Cô nhìn anh trong mắt tràn đầy cảm kích.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô hỏi:" cha cô trước giờ không quan tâm cô sao?"
Giản Vi lắc đầu:" ông ấy chỉ hỏi tôi tiền, chưa bao giờ quan tâm tôi"
" Họ hàng thân thích thì sao?"
"Cha tôi ham mê cờ bạc, đầu năm đến mượn tiền chú dì, họ đã sớm cùng chúng tôi đoạn tuyệt quan hệ."
Lâm Cẩn Ngôn trong lúc này cũng không biết nên mở lời thế nào, một lúc sau an ủi một câu:" mọi chuyện sẽ tốt thôi".
Giản Vi gật đầu:" tôi biết, cảm ơn".
Ngừng lại vài giây, bỗng nhiên nghiêm túc nói:" Lâm Cẩn Ngôn, tiền tôi nhất định sẽ trả cho anh."
Lâm Cẩn Ngôn hơi giật mình, quét mắt nhìn cô, lạnh lùng nói một câu:" tùy cô."
Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
Giản Vi nhìn chằm chằm thân ảnh cao lớn của Lâm Cẩn Ngôn sửng sốt hồi lâu.
Thu dọn sạch sẽ phòng bếp, đi ra ngoài liền thấy Lâm Cẩn Ngôn ngồi ở phòng khách, đang viết cái gì đó.
Nghe thấy tiếng bước chân của Giản Vi, liền nhẹ giọng gọi cô:" lại đây."
Giản Vi vôi vàng chạy tới, đến nơi nhìn xuống liền thấy thứ anh đang viết nãy giờ chính là môn toán của cô.
Viết được vài trang, thấy Giản Vi đi tới liền viết xuống chữ cuối cùng, đem vở ghi chép đưa cho cô:" cầm đi"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!