Giản Vi chạy về phòng, đem cửa phòng đóng lại.
Cúi đầu kéo cổ áo nhìn vào bên trong, đầy mặt buồn bực, nhịn không được nhỏ giọng:"thật sự nhỏ như vậy sao?".
Nghĩ đến lời Lâm Cẩn Ngôn nói lúc nãy, Giản Vi lại mếu mào thở phì phì mắng một câu:" đúng là đồ lưu manh!"
Tuy là cuối tuần nhưng cô cũng không được nghỉ ngơi cả ngày đều ở trong phòng học bài.
Mặc dù đã đi học được một tuần nhưng cảm thấy bản thân vẫn còn nhiều thiếu xót.
Bản thân vốn là người không thông minh, nên tự học không thể tránh khỏi khó khăn, đặc biệt là toán, cấp 3 môn toán đúng thật là khó nhằn. Cô nghỉ học cũng đã lâu nên có một số bài tập không biết phải làm thế nào. Cô cứ ngồi vào bàn học là quên mất thời gian.
Dưới lầu, Lâm Cẩn Ngôn cũng khó có được ngày cuối tuần ở nhà nghỉ ngơi, ôm máy tính ngồi dưới sô pha xử lý mấy văn kiện. Giữa trưa 12 giờ, bụng đói, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính, vô thức mà hô lên một tiếng:" dì Lan cơm đã chuẩn bị xong chưa?"
Hỏi xong không có tiếng trả lời, ngừng lại mất hai giây mới chợt nhớ ra dì Lan xin nghỉ phép được một thời gian rồi.
Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày, gập máy tính lại, từ trên sô pha đứng dậy hướng phòng bếp mà đi tới.
Tới phòng bếp kéo tủ lạnh nhìn thoáng qua.
Trong tủ lạnh đồ ăn rất nhiều nhưng anh chỉ tùy ý lấy đại hai món.
Dì Lan đã chuẩn bị rất nhiều sủi cảo ướp lạnh, anh kéo ngăn chứa sủi cảo ra nhìn vào cảm giác thật sự không muốn ăn.
Suy nghĩ một lát liền đi lên lầu.
Trên lầu Giản Vi đang giải một bài toán khó, đau dâud cả buổi nhưng vẫn chưa tìm ra hướng giải.
Đang lúc buồn bực liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô sửng sốt nhìn ra phía cửa phòng.
Liền nghe thấy tiếng Lâm Cẩn Ngôn gọi mình:" Giản Vi mở cửa một lát".
Giản Vi không khỏi sửng sốt, anh vậy mà vẫn còn ở nhà.
Ngày thường thời gian Lâm Cẩn Ngôn ở nhà rất ít, cô còn cho rằng anh đã đi ra ngoài.
Buông bút, từ trên ghế đứng lên ra mở cửa.
Cửa phòng mở ra, Lâm Cẩn Ngôn một thân cao lớn đang đợi ở bên ngoài.
Trong nhà có máy sưởi nên anh chỉ mặc một chiếc áo thun màu trắng và quần dài màu đen, hai tay đút trong túi quần, đứng ở ngoài cửa phòng cô. Trông anh lúc này có vài nét lười nhác khác xa hoàn toàn với một Lâm Cẩn Ngôn một thân Tây trang đen lạnh lùng kia.
Giản Vi nhìn anh, ấp úng hỏi:" có... có chuyện gì sao?"
Lâm Cẩn Ngôn đôi mắt khẽ nâng nhìn cô hỏi:" thật là biết sao?"
Giản Vi:"....."
"Tôi thấy hơi đói bụng, cô nấu cái gì đó cho tôi ăn đi"
Giản Vi:"....."
Vừa nói cô có dáng người học sinh tiểu học, cô vẫn còn đang bực mình đây, lúc này đột nhiên nghe thấy Lâm Cẩn Ngôn kêu mình nấu cơm, cô nhấp nhấp môi, giọng chua lè chua lét nói:" học sinh tiểu học thì làm sao biết nấu cơm".
Tiếng nói vừa dứt khiến cho Lâm Cẩn Ngôn phát sặc.
Tầm mắt hướng đến trước ngực Giản Vi mà quét mắt một cái, đôi lông mày nhíu lại, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!