Khi Lâm Cẩn Ngôn lái xe đến bệnh viện đã là 11 giờ trưa.
Hôm nay cuối tuần vốn nên nghỉ ngơi thì một tiếng trước nhận được điện thoại từ anh họ hẹn anh đi ăn trưa. Lâm Cẩn Ngôn đỗ xe xong thì gọi điện cho anh họ, điện thoại vang lên hai hồi chuông có người bắt máy
Anh chưa kịp lên tiếng đầu giây bên kia có giọng nữ lọt vào:" bác sĩ Chu, bệnh của cháu không có gì nghiêm trọng chứ ạ? Tim cháu trước đây chưa bao giờ đau như vậy"
"Chú lần trước đã nói với cháu, bệnh của cháu phải làm phẫu thuật càng sớm càng tốt, nếu không sẽ càng nghiêm trọng... cháu chờ chút, chú đi nghe điện thoại một lát". Chu Kỳ nói xong cầm điện thoại đến bên của sổ:"tới rồi sao?"
Lâm Cẩn Ngôn:"ừ, anh tan làm chưa?"
" Anh còn có một bệnh nhân nữa, chú chờ anh chút"
"Bệnh nhân của anh tên là gì vậy?" Chu Kỳ vừa dứt lời Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên hỏi một câu.
Chu Kỳ sửng sốt theo bản năng quay đầu lại chỗ Giản Vi nhìn thoáng qua rồi hạ giọng:" làm sao vậy?"
Lâm Cẩn Ngôn:" không có gì, chỉ là giọng nói có chút quen tai".
Anh ngừng lại hai giây rồi lại hỏi một câu:" có phải tên là Giản Vi?"
Chu Kỳ kinh ngạc:" làm sao em biết cô bé đó vậy?"
Quả nhiên là cô bé đó.
" Không có gì, em ở dưới chờ anh" nói xong liền cúp máy.
Chu Kỳ từ bệnh viện ra đã là 12 giờ trưa. Lâm Cẩn Ngôn cho xe dừng lại ở ven đường, thấy Chu Kỳ ra tới liền hạ kính xe xuống gọi anh. Chu Kỳ đi đến ngồi bên ghế lái phụ.
Lâm Cẩn Ngôn liền khởi động xe hỏi anh:" muốn ăn cái gì?"
" Tùy chú"
" Gần đây quảng trường Thế Kỷ mới mở một nhà hàng cũng không tệ lắm".
"Được đến chỗ đó đi".
Lâm Cẩn Ngôn lái xe hướng về phía quảng trường, trên đường anh thuận miệng hỏi:"cô bé đó tìm anh có việc gì vậy?"
" Tìm anh thì có thể làm gì ngoài khám bệnh chứ?"
" bệnh tim?" Lâm Cẩn Ngôn hỏi
" ừ, tim bẩm sinh".
" Nghiêm trọng lắm không?"
Chu Kỳ ừ một tiếng rồi nói tiếp:" nghiêm trọng cần phải được phẫu thuật gấp".
Dừng lại vài giây rồi Chu Kỳ bổ sung thêm:" nhưng cô bé đó lại không muốn làm phẫu thuật".
Lâm Cẩn Ngôn kỳ quái hỏi:" vì lý do gì?"
"Không đủ tiền. Mẹ mất sớm, cha lại là con bạc, bệnh tình kéo dài từ nhỏ tới lớn cũng không ai quan tâm".
Lâm Cẩn Ngôn nghe được, mày nhíu lại, trong đầu tức khắc hiện lên ánh mắt bi thương đó.
Chu Kỳ lại tiếp tục nói:" nghe nói cô bé đó vì tích góp tiền làm phẫu thuật đã làm không biết bao nhiêu công việc, cũng không biết đến bao giờ mới tích góp đủ".
Lâm Cẩn Ngôn liền nhớ tới hai công việc của cô đều hai lầm tiêu tan trong tay mình, nhất thời không mở lời được. Một lúc lâu sau mới nói được một câu:"... cô bé đó vẫn còn là trẻ vị thành niên thì có thể làm được công việc gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!