Chương 10: (Vô Đề)

Lâm Cẩn Ngôn 6 giờ tan tầm, nhưng vì trên đường kẹt xe nên 8 giờ mới về đến nhà.

Trong nhà tối đen, không có người bật đèn.

Lâm Cẩn Ngôn hơi hơi nhíu mày. Đã trễ thế này còn không trở về nhà?

Lái xe vào trong gara, xuống xe thuận tay lấy túi giày mua cho Giản Vi.

Lâm Giản Vi đem túi xách lấy ra, cúi đầu nhìn thoáng qua, ấn đường nhíu lại, hướng phía nhà đi tới.

Phòng khách tối đen, nhưng lại mở máy sưởi.

Lâm Cẩn Ngôn theo bản năng mở đèn.

Giản Vi ngồi trên sô pha ngủ rồi, đèn sáng lên, sáng chói, theo bản năng giơ tay che lại.

Lâm Cẩn Ngôn thấy cô ngủ ở trên sô pha, ấn đường căng thẳng, hỏi:" sao lại ngủ ở trên sô pha?"

Giản Vi có chút thích ứng với ánh đèn, từ trên sô pha ngồi dậy, từ trên sô pha ngồi dậy trả lời anh:" tôi đang chờ anh."

Nói xong liền đứng dậy, đi đến trước mặt Lâm Cẩn Ngôn.

Thấy Lâm Cẩn Ngôn tay cầm túi, theo bản năng đưa tay muốn cầm giúp, hỏi:" anh mua giày à?"

Cô nhìn thoáng qua là hộp giày.

Lâm Cẩn Ngôn " ừ" một tiếng, dừng vài giây mới nói:" cho cô."

Giản Vi nghe xong, bỗng dưng sửng sốt, chi rằng chính mình nghe lầm, đôi mắt mở tròn, kinh ngạc hói:" tôi? Lâm Cẩn Ngôn anh nói đây là mua cho tôi sao?"

"ừ"

Nghe thấy vậy, Giản Vi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, theo bản năng đem túi giầy ôm vào ngực, nhìn Lâm Cẩn Ngôn vui vẻ mà cười.

Lâm Cẩn Ngôn ngước mắt, cong khóe mắt, đầy mặt tươi cười.

Anh nhìn chằm chằm cô, lại nhìn đôi mắt sáng lấp lánh, không biết như thế nào, trong lòng lại dâng lên một chút khác lạ.

Bất động mất vài giây rồi di chuyển tầm mắt, nói:" lần trước nhìn thấy giày của cô bị ướt, mùa đông tuyết nhiều dễ bị cảm mạo."

Giản Vi nghe Lâm Cẩn Ngôn quan tâm đến mình, cảm động hết lời, vội nói:" cảm ơn anh Lâm Cẩn Ngôn, tôi sẽ chiếu cố bản thân mình thật tốt."

Lâm Cẩn Ngôn " ừ" một tiếng, đi theo bổ sung thêm một câu:" cô có bị bệnh hay không không quam trọng, nếu cô bị bệnh tôi lại phải chăm..."

Giản Vi:"......."

Lâm Cẩn Ngôn đi lên lầu, Giản Vi đứng ngây ngốc tại chỗ, một lúc sau mới trừng mắt tức giận nhìn theo bóng dáng của ai kia đang đi lên lầu.

Người này thật là, rõ ràng giây trước vừa khiến người ta cảm động, giây sau đã tung cho người khác một câu khiến họ không thể không" tấm tắc."

Ai muốn anh ta chăm sóc?????

............

Lâm Cẩn Ngôn trên lầu thay đồ, đến lúc đi xuống đã thấy Giản Vi đang ở trên ghế sô pha thử giày.

Anh thấy vậy, đi tới, tầm mắt liếc nhìn một cái, ngữ khí nhàn nhạt hỏi:" có vừa không?"

Giản Vi gật đầu:" vừa, vừa như in!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!