Chương 8: Bắt giam

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cậu như một con thú nhỏ, cắn xé kẻ thù theo bản năng.

Hoàng hôn đang dần buông xuống, và trước khi Valentino kịp hoàn thành bức tranh, Conrad đã thức dậy. Cậu mơ mơ màng màng dụi mắt, ngồi dậy với mái tóc vàng bù xù. Bình thường chỉ cần có chút tiếng động thôi là Valentino liền nghe thấy, nhưng hôm nay Valentino lại vô cùng tập trung.

Vì vậy Conrad không đi dép lê, cẩn thận dùng chân trần giẫm lên tấm thảm dài màu trắng tinh. Cậu nhón chân đi rón rén, cố gắng dọa Valentino từ phía sau.

Khi nhìn thấy tờ giấy vẽ của Valentino, cậu đã rất bất ngờ đến nỗi quên mất mình định làm gì.

Trong bức tranh là một khu vườn ngoài trời với gam màu tươi sáng, còn có những tia sáng lấp lánh ngưng tụ trong từng giọt nước bắn tung tóe ra từ đài phun nước nho nhỏ.

Giữa những khóm hoa tulip, loa kèn và cẩm chướng tươi tắn, đập vào mắt là sắc xanh biêng biếc khiến người ta có cảm giác như có cơn gió mùa hạ của Địa Trung Hải đang thổi qua bên má. Giữa sân vườn có một chiếc ô đi biển màu be, dưới tán ô to lớn là hai chiếc ghế mây được đan tinh xảo.

Những chiếc ghế mây được bọc đệm nhung tím mềm mại, mà một trong những chiếc ghế đó còn có một chàng thanh niên đang ung dung ngồi...

Chàng thanh niên tóc vàng kia một chân buông thõng, chân còn lại vắt vẻo trên thành ghế. Chàng trai không mặc gì, dựa vào một bên tay vịn, đang thản nhiên nghịch chiếc mũ phớt màu nâu. Bất kỳ ai đứng giữa khung cảnh vườn tược tráng lệ như vậy cũng sẽ bị lu mờ.

Nhưng dáng vẻ không mấy chuyên chú cùng nước da trắng lạnh của chàng trai trẻ đã khéo léo tạo nên sự hài hòa tuyệt vời với khu vườn được cắt tỉa kỹ càng.

Lúc này Valentino đặt bút xuống và duỗi cái gáy cứng đơ của mình. Quay đầu lại, anh thấy Conrad đang nhìn bức tranh một cách si mê. Dáng vẻ khi cậu say mê, đôi mắt luôn ánh lên vẻ ngây thơ, sự ngây thơ đó có phần vượt ra khỏi tầm hiểu biết của thế giới.

Ánh nắng hoàng hôn dịu nhẹ bao quanh cậu, có cảm giác như cậu không thuộc về chiều không gian tầm thường này.

Valentino nhìn ánh sáng đang nhảy múa trên mặt cậu, bất giác buông tiếng thở dài.

Nghe tiếng anh thở dài, Conrad mới hoàn hồn lại. Cậu quên mất mình định hù anh:

"Sao vậy? Đây là... tranh vẽ tôi sao? Đẹp quá, ý tôi là những bông hoa kia... Sẽ càng đẹp hơn nếu anh có thể vẽ chiếc áo len yêu thích của tôi."

Valentino lắc đầu, nở một nụ cười tự giễu bất lực:

"Không... Tôi không nên vẽ em. Chỉ có Chúa mới có thể vẽ được em."

Conrad khó hiểu nói:

"Có gì mà nên với không nên đâu? Tôi thích tranh của anh lắm. Nếu anh không thích thì cứ việc đưa nó cho tôi, đây là lần đầu tiên có người vẽ cho tôi đó. Nhưng mà tôi chưa từng đi đến vườn hoa nào xinh đẹp như vậy, đây là ở đâu thế?"

Valentino im lặng một lúc, nhưng vẫn trả lời cậu:

"Đó là lâu đài của tôi bên bờ hồ Como. Ngoại trừ khu vườn được xây dựng sau này, cảnh quan thiên nhiên ở đó cũng rất đẹp."

Mặc dù Conrad biết Valentino là một quý tộc, nhưng cậu vẫn choáng váng khi nghe thấy từ lâu đài. Đó là một cuộc sống mà cậu không thể tưởng tượng nổi, cậu nói một cách ghen tị:

"Tuyệt thật. Những người giàu có đều có khu vườn của riêng mình. Sân nhà tôi chỉ trồng có cây rau dền và đậu Hà Lan, nhưng màu xanh lá cây cũng rất đẹp."

"Nếu em thích khu vườn này, tôi có thể đưa em đến sống ở bên hồ Como vài ngày. Tất nhiên bức tranh này có thể tặng cho em, nhưng em phải hứa với tôi một điều. Sau khi mọi chuyện lắng xuống, hãy dẫn tôi về nhà em một lần. Tôi muốn nhìn thấy mảnh sân nơi em lớn lên."

Mặc dù đắm mình trong thơ ca và triết học, nhưng Valentino ít nhiều cũng thừa hưởng sở trường kinh doanh từ ông ngoại mình, một doanh nhân thành đạt—— thương lượng tương xứng. Nhưng sau khi nói xong, anh lại nghĩ đến chuyện khác.

Lời nói của anh đã mặc định rằng cuộc cách mạng sẽ không kéo dài và cuối cùng mọi thứ sẽ sóng yên biển lặng.

Nhưng khi nào chúng ta mới có thể mở ra bước ngoặt đó? Sau bước ngoặt đó, mọi người sẽ phải đối mặt với những gì? Đập đi xây lại hay là không ngừng đổi mới?

Conrad nghe Valentino nói xong càng bối rối hơn.

Cậu không biết đối với Valentino, người đã nhìn thấy qua rất nhiều thứ, thì sân của một người nghèo sẽ có gì đáng xem, nhưng điều này không khó. Mẹ và chị gái cậu chắc chắn sẽ rất vui khi thấy cậu có một người bạn như vậy, vì vậy cậu đã đồng ý.

Hai người cùng nhau ăn tối, Conrad mang theo đã được đóng khung rời đi. Mấy ngày nay cậu đều ở khách sạn du Cap, cần trở về lấy ít quần áo, tiện đường đi thăm Barbara với mấy đứa nhỏ của cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!