Chương 3: Mũ phớt

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi nghĩ đây là mũ của cậu.

Sau cuộc biểu tình ngày hôm đó, Kurt đưa họ đến quán rượu trong truyền thuyết như đã hứa. Xui thay là chỗ đó cũng đã ngừng kinh doanh, biển hiệu quán lung lay như sắp đổ. Kurt thề rằng ngày hôm qua cửa hàng vẫn mở cửa.

Nhìn thấy Conrad ủ rũ không vui, gã lại an ủi:

"Điều này có nghĩa là chủ cửa hàng cũng ở trên phố rồi! Chúng ta lại có thêm một vị chiến hữu!"

Nhưng so với việc có thêm vị chiến hữu hư vô mờ mịt kia, Conrad càng muốn uống rượu hơn. Cậu hạ quyết tâm rằng sẽ không bao giờ tham gia vào mấy loại hoạt động như vậy nữa.

Mặc dù cảm thấy thoải mái khi bị đẩy đi không cần suy nghĩ ở trong đám đông, nhưng chỉ sợ sau này cảnh sát sẽ ngày càng nhiều hơn. Dùi cui dày và dài trong tay cảnh sát và đá lát đường do sinh viên cạy lên đều không có mắt.

Sáng hôm sau, cậu dậy từ sớm nhưng nhà xưởng vẫn đóng cửa. Cậu không có ý định tham dự các cuộc họp bí mật của công nhân, ít nhất là ở Pháp với tư cách là một công nhân kiếm được nhiều hơn so với ở Đức. Cậu cũng không quan t@m đến Lefebvre và Guy

-Ernest Debord mà mọi người đang nói đến.

Các sinh viên nói rằng cảnh quan xã hội là sự kh ủng bố chủ nghĩa xã hội, chẳng lẽ để nhóm người này ném đá nhau loạn xạ, gào thét thay vì nói chuyện thì xã hội sẽ tốt hơn sao? de Gaulle đã đàn áp Quốc hội và can thiệp vào luật pháp, nhưng điều này thì có liên quan gì đến anh với tư cách là một công nhân của xưởng ô tô chứ?

Trên đường trở về căn nhà cho thuê, cậu không ngừng nghĩ về những điều này. Những chiếc lá ngô đồng bên đường rung rinh say đắm đến lạ, nhưng mấy ngày nay cậu lại không có thời gian để tận hưởng những phút giây yên tĩnh hiếm hoi—— còn chưa về đến trước cửa nhà, cậu đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn từ đằng xa, và người đó dường như cũng đang nhìn cậu.

Cậu trở nên cảnh giác, suy nghĩ về địa hình khu vực này. Khi cậu từ từ tiến lại gần, cậu nhận ra rằng khuôn mặt đó có phần quen thuộc.

Một người đàn ông đẹp trai trong bộ âu phục kẻ sọc dọc bằng len* giơ chiếc mũ phớt màu nâu về phía cậu:

"Tôi nghĩ đây là mũ của cậu."

*Mình nghĩ bộ trang phục nó như này

Nói bằng tiếng Đức rất lưu loát.

"Đúng rồi... à, đúng rồi..."

- Conrad không kịp phản ứng lại, cậu nói bằng tiếng Pháp trước, rồi lặp lại bằng tiếng Đức. Đã lâu cậu không được nghe tiếng mẹ đẻ của mình.

Chiếc mũ sạch sẽ, có lẽ vì được ánh nắng mạ vàng nên cậu cảm thấy nó còn mới hơn khi trước. Conrad nhớ đến cuộc biểu tình hỗn loạn đêm qua, cậu không nghĩ rằng có bất kỳ phép thuật tự làm sạch nào được chú vào chiếc mũ. Với cả làm thế nào mà anh ta tìm được nó?

Cậu nghi ngờ nhìn người đàn ông. Lúc này vẫn còn sớm, trên đường không có nhiều người nên người đàn ông ăn mặc bảnh bao này rất nổi bật: mái tóc nâu sẫm được chải gọn ra sau đầu, lộ ra các đường nét rắn rỏi trên khuôn mặt, cùng đôi mắt nâu lặng lẽ mà sâu thẳm, thậm chí còn có vẻ nghiêm nghị, làm người ta không dám biểu hiện lỗ m ãng ở trước mặt anh ta.

Chẳng lẽ người như vậy đi tìm cậu chỉ để trả mũ thôi sao? Cậu có rất nhiều câu hỏi nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Conrad vò vò mái tóc vàng sau đầu, sau đó cầm lấy chiếc mũ, nặn ra một câu bằng tiếng Pháp:

"Cảm ơn quý ngài tốt bụng."

Người đàn ông nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cậu, đột nhiên nở một nụ cười nhạt:

"Không có gì, cậu có thể dùng tiếng Đức với tôi."

Conrad càng thêm nghi hoặc, nghiêng đầu nói:

"Tiếng Đức của ngài tốt thật, nhưng hình như ngài không phải là người Đức? Hơn nữa, sao ngài tìm được nơi này? Không, sao ngài có thể nhặt được cái mũ này..." Cậu nhận ra rằng mình đã hỏi quá nhiều, lúng túng ngậm miệng lại.

Ma lực giúp cậu thoải mái và tự tin đêm qua đã biến mất. Cậu nhận ra rằng đứng trước mặt mình đây là một người hoàn toàn khác với cậu: phần tử trí thức, nhưng vẫn giàu có—— cái kim cài áo và khuy măng sét trông không hề rẻ tiền, có lẽ là phải tốn cả mấy tháng lương của cậu, càng chưa kể đến bộ đồ len kia.

Còn tất cả những gì cậu có chỉ là một chiếc áo len cũ được mẹ dệt từ các nguyên liệu hỗn tạp.

"Cậu nói đúng. Tôi tên là Valentino, người Ý, nhưng tôi đã du học ở Đức vài năm. Tối qua, sau khi kết thúc, tôi đã nhặt được chiếc mũ của cậu, có hỏi qua một vài sinh viên, và có một cô gái nói cậu sống ở đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!