Chương 13: Say rượu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đối với một chiến binh chân chính mà nói, cả cuộc đời của anh ta chính là tháng 5.

Sao đây có thể là thế giới tốt nhất được?"

- Valentino nghe thấy tiếng thì thầm của Conrad từ trong gió đêm. Anh không định trả lời, nhưng Conrad đã dừng lại, không muốn tiếp tục với anh.

Valentino cố gắng nhẹ nhàng bỏ qua chủ đề này như mọi khi: "Anh chỉ là thuận miệng nhắc tới thôi, em đừng nghĩ nữa, về nhà đi. Mẹ và chị còn đang đợi ở nhà."

Điều mà anh muốn nói vốn là: thế giới mà anh có thể ở bên Conrad là thế giới tốt nhất đối với anh. Nhưng anh không thể nói ra.

Conrad vẫn không bước đi, cậu đứng yên tại chỗ, im lặng hơn cả một pho tượng. Sau sự im lặng ngắn ngủi này, cậu nói với Valentino từng từ một: "Tháng 5 đã qua và tháng 5 đã thất bại. Chúng ta sẽ không bao giờ có một thế giới tốt đẹp hơn!"

Nói xong, cậu cảm giác có hơi mệt mỏi, lảo đảo lùi về sau hai bước. Valentino nghiêng người về phía trước, cố nhìn vẻ mặt của cậu để xác nhận xem cậu có say hay không. Nhưng Conrad quay đầu đi, không cho anh ta nhìn thấy.

Valentino biết đêm nay anh không thể tránh được đề tài này. Bức tường ngăn cách giữa họ cần phải bị phá bỏ hoàn toàn.

Cũng trong những ngày này, một ý nghĩ ma quái quanh quẩn lấy anh: Thay vì tránh nói về Cách mạng, hãy dạy Conrad và để cậu ấy nói cùng một ngôn ngữ với mình.

Có lẽ là do giấc mơ kỳ lạ của Conrad, hoặc bởi vì anh ta lớn tuổi hơn Conrad, nên Valentino luôn cảm thấy mình phải có trách nhiệm với cậu. Đây không chỉ là giữa những người yêu nhau, mà còn là trách nhiệm của một người cha đối với con trai, một người anh đối với em và một người thầy đối với trò của mình. Dù đã trở thành cha của chính mình, và anh hiểu rằng đây là đích đến của tất cả mọi người, nhưng anh không đành lòng nhìn Conrad lớn lên quá nhanh. Anh chưa sẵn sàng để dạy Conrad phản biện.

Ở góc độ của anh, cách diễn đạt khai sáng này phải vừa nghiêm khắc vừa nhẹ nhàng, k1ch thích tư duy nhưng không được tối nghĩa. Tiếc là bây giờ không có thời gian để anh chuẩn bị cho việc này.

"Conrad, em đã từng nói, anh giống như là cha và anh trai của em, em còn nhớ không?"

- Anh trầm giọng nói.

Conrad từ từ quay lại đối mặt với anh ta, khuôn mặt cậu căng thẳng. Cậu không nói gì. Valentino dựa vào ánh trăng mờ ảo nhìn vào đôi mắt của cậu, đôi mắt nai tơ kia lộ ra khát vọng bên trong: Tôi tất nhiên muốn anh là cha, là anh trai của tôi, nếu như anh có thể thuyết phục được tôi, vậy thì tốt. Anh thuyết phục tôi đi.

Valentino không khỏi thở dài một hơi, anh không còn giữ sự dịu dàng thường ngày, đường nét khuôn mặt dưới ánh trăng phác họa ra vẻ uy nghiêm như thần: "Vậy trả lời anh một câu, em là ai?"

Conrad nghe vậy, nét mặt chợt trở nên kì lạ. Trực giác cậu mách bảo rằng câu trả lời mà Valentino muốn không đơn giản như vậy, nhưng cậu lại không thể lý giải rõ nguyên do. Vì vậy cậu đành phải trả lời như một đứa trẻ trong nhà trẻ vừa được khai sáng: "... Tôi là Conrad."

"Cái tên này tượng trưng cho danh tính của em, nhưng đó không phải là em. Anh đang nói về bản thân em, ví như, em có thể là công nhân ở xưởng xe Paris, là cậu bé lớn lên ở Bamberg, hoặc là con trai của cô Hedwig. Em đã bao giờ tính thử xem trên thế giới này có bao nhiêu "em" chưa?"

- Valentino nói.

Conrad vẫn không hiểu ý của Valentino, cậu sửng sốt nói: "Chưa... Nhưng tôi nghĩ, nếu mà như vậy thì mỗi người đều có ít nhất chục cái "tôi"."

Valentino gật đầu: "Đúng vậy. Vậy em nghĩ em xuống đường tham gia biểu tình vào tháng 5 là để đấu tranh cho bản thân?"

"Đương nhiên là vì tôi, với tư cách là một công nhân. Còn anh thì sao? Anh là ai? Anh đang đấu tranh cho điều gì?"

- Conrad không chịu thua kém và hỏi ngược lại.

Valentino trả lời: "Đó là vấn đề. Anh không là ai cả và cũng không có ý định đấu tranh cho một "bạn" hay một "tôi" cụ thể. Nếu em đặt mình vào một thân phận nào đó và đấu tranh cho nó, ví dụ như thân phận quý tộc hoặc trí thức, thì những quyền mình giành được phải là đặc biệt. Đồng thời cũng loại trừ các thân phận khác của mình. Cuộc đấu tranh thực sự là vì tính phổ quát, không loại trừ bất kỳ thân phận nào. Cho nên em có hiểu không?

Cuộc đấu tranh sẽ vĩnh viễn không kết thúc trừ khi mọi người chỉ muốn có đặc quyền. Miễn là mọi người vẫn có thể giữ chính kiến khi trả lời câu hỏi "Tôi là ai", thì dù có cả trăm tháng 5 nữa xảy ra, nó sẽ không bao giờ kết thúc."

Conrad bối rối: "Nhưng... làm sao có thể không có "tôi"? Không có thân phận, làm sao mọi người nhận ra nhau?"

"Không, không phải là không có danh tính, mà là phi chính trị hóa danh tính. Em vẫn là Conrad, vẫn sinh ra ở Bamberg, nhưng đó chỉ là một danh tính thực tế, sẽ không vì nó mà được thiên vị hay bị hạ thấp. Nếu chúng ta muốn có được tình cảnh như vậy, con người ta phải đấu tranh với các bản ngã của mình trong suốt cuộc đời. Điều này không liên quan gì đến việc có xuống đường hay không, xuống đường cũng không làm dịu đi sự căng thẳng của cuộc chiến với bản ngã..."

- Valentino giải thích một cách bình tĩnh và rõ ràng.

"Vậy ý anh nói rằng tháng 5 sẽ không kết thúc?"

- Conrad đã say khướt, và những lời của Valentino đang nhảy một điệu Waltz trong đầu cậu, nhưng dường như thông qua vũ đạo của câu từ mà cậu đã nắm bắt được nhịp điệu và tinh thần của nó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!