*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi chỉ thấy hối hận khi biết anh.
Dưới tác dụng của thuốc an thần, Conrad nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Valentino đã hai ngày không nhắm mắt, nhất thời không thể bình tĩnh lại.
Sau khi bác sĩ Gooden rời đi, anh ngồi bên giường, dõi theo khuôn mặt yên bình đang say ngủ của Conrad, nhẹ nhàng vuốt v3 mái tóc vàng của cậu.
Anh biết Conrad hẳn đã rất khó chấp nhận sự thật rằng sinh viên và công nhân đã xuống đường để lật đổ đặc quyền và xóa bỏ giai cấp, nhưng anh lại lợi dụng đặc quyền của tầng lớp quý tộc để cưỡng chế thi hành, làm gián đoạn cuộc đấu tranh của họ.
Nhưng cho dù không phải hôm nay, Conrad cũng sẽ phải đối mặt với thực tại này trong tương lai. Đảng Cộng sản Pháp bị chi phối bởi những người ủng hộ chủ nghĩa Stalin, còn những người Trotskyist ủng hộ nền dân chủ của công nhân thực sự không được lòng dân.
Nếu không có những người lãnh đạo đúng đắn, các cuộc cách mạng của công nhân rất có thể sẽ thất bại.
Valentino thở dài, anh biết những người trẻ tuổi bị dập tắt ngọn lửa trong lòng là như thế nào. Conrad khác với anh ta, mặc dù anh cũng tham gia biểu tình và bạo loạn, nhưng trong lòng anh vẫn luôn giữ thái độ thận trọng đối với việc này.
Mặc dù ban đầu Conrad dường như không mấy quan t@m đến cuộc cách mạng, nhưng sau khi Kurt bị bắt, cậu ấy đã cống hiến hết mình cho chính nghĩa mà không e dè.
Có thể cậu không hiểu ý nghĩa của những câu triết học trên tường, nhưng cậu nhận ra rằng sự tồn tại của đặc quyền có thể gây ra bất hạnh cho những cá nhân vô tội như thế nào.
Valentino suy nghĩ làm thế nào để giải thích tất cả những điều này với Conrad theo hướng nhẹ nhàng nhất có thể. Sau khi nghĩ về điều đó, anh nằm xuống bên giường Conrad và ngủ thiếp đi.
Khi anh tỉnh dậy lần nữa thì trời đã tối.
Anh còn chưa kịp cử động cái cổ đau nhức của mình, anh nhìn lên thì thấy Conrad đang tỉnh táo ngồi tựa vào đầu giường. Khuôn mặt của Conrad rất bình tĩnh, thấy anh ta thức dậy, không buồn bã cũng không tức giận.
Valentino đau lòng khi nhận ra rằng đôi mắt của Conrad đã mất đi vẻ sáng ngời như thường ngày, và anh hỏi:
"Em có cảm thấy khó chịu ở đâu không?"
Conrad liếm đôi môi nứt nẻ, đôi mắt vẫn vô hồn:
"Tôi không sao, thưa ngài. Nếu như không có sự giúp đỡ của ngài, tôi giờ vẫn còn đang lăn qua lăn lại và ngủ thiếp đi trên sàn nhà của trại tạm giam. Tôi thật không biết phải làm gì để cảm ơn ngài, quý ngài Valentino."
Conrad! Valentino cao giọng. Conrad vẫn bình tĩnh như cũ, cậu đột nhiên nhớ tới Valentino nói anh ta có nuôi một chú chó khá ngốc nghếch. Có lẽ đây cũng chính là giọng điệu mà anh ta dùng để gọi con chó khi nó khiến anh ta tức giận.
Cậu đã quên mất sao có thể tin chắc rằng một quý tộc như anh ta sẽ làm bạn với cậu?
Valentino đi tới kéo rèm cửa lại, tâm tình có vẻ ổn định trở lại. Anh ta nói rõ ràng với Conrad:
"Hãy nghe anh nói. Đảng Cộng sản Pháp gần đây sẽ thỏa hiệp với chính phủ và thảo luận về cách cải thiện điều kiện của người lao động. Cuộc cách mạng sẽ kết thúc tại đây, và em không cần phải chịu đựng những đau khổ..."
Conrad không giống bình thường cười lạnh một tiếng:
"Ngài không hổ là người đọc nhiều sách, bọn họ ngay từ đầu đã chỉ đạo ngài nhận rõ tình huống ngay..."
Valentino không nói gì, anh sợ rằng mình nhất thời xúc động, sẽ nói ra điều gì đó không thể vãn hồi. Vì vậy, anh ấy chỉ lấy một cốc nước, đặt nó lên chiếc bàn cạnh giường ngủ và đẩy nó cho Conrad, hy vọng cậu sẽ làm ẩm môi mình.
Conrad không lấy cốc nước.
Cậu cười đến nỗi thậm chí còn có một số ý nghĩa ảm đạm:
"Valentino, ngài là một quý tộc, đồng thời cũng là một phần tử trí thức, cuộc cách mạng này thành công hay thất bại cũng sẽ không ảnh hưởng đến ngài. Nhưng còn tôi thì sao? Kurt thì sao? Còn những công nhân và sinh viên đánh cược cả tương lai của họ vào điều này thì sao..."
Đôi môi không chút máu của Conrad run lên, trong mắt hiện lên tia sáng kỳ dị: "Nếu chúng tôi không thành công, chúng tôi vẫn phải sống trong sợ hãi mỗi ngày, lo lắng một ngày nào đó sẽ bị cảnh sát bắt đi vì đứng ra bảo vệ cho những người bạn của mình, lo lắng một ngày nào đó tiền lương không được trả, duy trì cuộc sống sẽ rất khó khăn.
Valentino, tôi biết tôi không nên đổ lỗi cho ngài. Thay vào đó, tôi nên cảm ơn ngài, ngài đã làm rất nhiều trong những ngày này. Tôi chỉ thấy hối hận vì đã biết ngài. Nghệ thuật, du học, lâu đài... Đây là thế giới của ngài, còn thế giới của tôi chỉ có những cuộc đấu tranh sinh tồn.
Chúng ta vốn không có gì để nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!